tag:blogger.com,1999:blog-60545303872332294672024-03-13T00:06:54.548-07:00langtoihomnay''Tôi không thể tiếp tục thỏa hiệp với nỗi sợ hãi và sự hèn nhát của bản thân mình. Biết đến nhiều tấm gương dấn thân trong lịch sử và đọc nhiều về tư tưởng của họ, sẽ rất là hổ thẹn nếu tôi im lặng, bàng quan trước những bất công đang rõ ràng hiện hữu''.
Sinh viên: NGUYỄN ANH TUẤN.Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.comBlogger401125tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-4700202935119962862011-08-03T22:29:00.000-07:002011-08-03T22:29:06.945-07:00Hà Nội thời bao cấp<blockquote id="yui_3_2_0_5_1312432225752948"><br />
<div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" id="yui_3_2_0_5_1312432225752943"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752940">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752937"> <td id="yui_3_2_0_5_1312432225752934" valign="top"> <div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752927">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752924"> <td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"> <div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752915">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752912"> <td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"> <div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752903">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752900"> <td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"> <div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752891">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752888"> <td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"> <div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333VietAd"><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333DetailtBody1_lbDesc"><b>Đến Việt Nam lần đầu vào năm 1975 và có nhiều năm sinh sống ở Hà Nội, nhà xã hội học đồng thời cũng là nữ nhiếp ảnh gia người Thụy Điển Eva Lindskog đã ghi lại những hình ảnh đặc sắc về cuộc sống ở Thủ đô thời bao cấp.</b></span><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333DetailtBody1_lbBody"><br />
<div>Bằng chiếc máy ảnh chụp phim đen trắng Kodak, bà đã ghi lại một thời kỳ đầy kỷ niệm của Hà Nội với những đường phố tràn ngập xe đạp, những chuyến xe điện “quá tải” hay những gánh hàng cơm, hàng sửa xe đạp trên hè phố... Các bức ảnh chọn lọc của bà đang được trưng bày tại triển lãm ảnh “Còn & mất” tại số 39 Lý Quốc Sư (Hà Nội) từ ngày 18 đến 28/3.<i><span style="color: #0000bf; font-weight: bold;">Dưới đây là một số bức ảnh của Eva Lindskog tại triển lãm (Đất Việt chụp lại)</span>:</i></div><table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" style="width: 1px;"><tbody>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_img"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-01.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Nhịp sống sôi động trên truyến Phố Hàng Gai vào khoảng năm 1987-88.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-02.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"> <div><span style="font-size: x-small;">Bách hóa Tổng hợp tại ngã tư Hàng Bài - Tràng Tiền là khu bách hóa lớn nhất của Hà Nội thời bao cấp.</span></div></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-03.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Học sinh tập trung chào cờ buổi sáng tại một ngôi trường ở Dịch Vọng, năm 1982.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-04.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Cơm bụi trên hè đường là một "bản sắc" của Hà Nội. Bức ảnh chụp đầu thập kỷ 1980.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-05.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Phố Tràng Tiền với dáng vẻ cổ kính, sang trọng và tràn đầy sức sống.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-06.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Mặt tiền của nhà triển lãm ở ngã tư Hàng Bài - Tràng Tiền.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-08.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"> <div><span style="font-size: x-small;">Hàng chục người tập trung ở ngoài một tòa nhà ở Hà Nội để nhận giấy tờ xuất cảnh.</span> </div></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-11.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Cảnh tấp nập và huyên náo trước chợ Đồng Xuân.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-12.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Phố Huế nhộp nhịp xe đạp trong cái thời mà xe máy là vật dụng cực kỳ xa xỉ.</span></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-10.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"> <div><span style="font-size: x-small;">Cảnh đeo bám quen thuộc trên những chiếc tàu điện, phương tiện công cộng rất quan trọng ở Hà Nội thập kỷ 1970 - 1980.</span></div></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><img src="http://media.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/quocquan/20110325/cdv-hanoi-09.jpg" /></td></tr>
<tr> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333cms_imgCaption"><span style="font-size: x-small;">Sửa chữa xe đạp là nghề rất được trọng dụng ở Hà Nội thời bao cấp. </span></td></tr>
</tbody></table></span></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333detail_summary"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333detail_author" style="font-weight: bold;"><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333DetailtBody1_lbSource">Hồng Quân<br />
</span> <h2 class="yiv2098465581ecxyiv1013365333r" style="background-color: #ffdfbf;"><span style="font-size: small;"><a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333l" href="http://www.youtube.com/watch?v=7e02kKKg0_M" rel="nofollow" target="_blank">YouTube - Ha Noi thoi <i>bao</i> cap</a></span></h2><span style="background-color: #ffdfbf;">26 Tháng Ba 2009 – </span><i>Hànội</i><span style="background-color: #ffdfbf;"> trước 1975 nghèo ...</span><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333a" style="background-color: #ffdfbf;">www.youtube.com/watch?v=7e02kKKg0_M</span> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333box-content"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333box-detail-news"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333item-list-news"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333title-news" style="color: #bf005f;"> <h3><span style="color: #c00000; font-family: verdana,helvetica,sans-serif; font-size: large;">Những kỉ vật của một thời đáng nhớ</span></h3></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333sub-link"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333info-link"> <div><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">20/05/2011 08:48 GMT+7 </span></div></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333content-news"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333listdetail"> <div style="font-weight: bold;"><span style="font-size: x-small;">N<span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">hà báo Nguyễn Ngọc Tiến, phóng viên báo HàNộimới, là người sở hữu một bộ sưu tập khá độc đáo bởi nó gợi nhớ lại một thời quá khứ đầy ắp kỉ niệm vừa đi qua cách đây không xa. Đó là bộ sưu tập các kỉ vật của thời kì chiến tranh và bao cấp. </span></span></div></div></div></div></div></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" style="font-weight: normal; text-align: center;"><span style="font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"></span></span></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" id="yui_3_2_0_5_1312432225752883" style="font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"></span></span> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" id="yui_3_2_0_5_1312432225752880" style="font-weight: bold;"><span style="font-size: x-small;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">Với nhiều người, thời bao cấp (những năm trước Đổi Mới, 1986 - PV) gắn liền với khoảng thời gian thiếu thốn, vất vả. Đó là thời kì mà mọi hàng hóa đều được phân phối theo tiêu chuẩn, là thời kì của những buổi xếp hàng cùng tem phiếu, sổ gạo. Nhưng với Nguyễn Ngọc Tiến, cái thời ấy tuy có sự thiếu thốn về mặt vật chất nhưng dường như con người lại có một cuộc sống tinh thần đầy đủ hơn. Ấy là lúc mà mọi người sống với nhau giản dị, hài hòa chẳng có sự phân biệt giàu nghèo, ai cũng như ai cả. Có lẽ vì tiếc cái nghĩa tình một thời, nên anh đã cất công sưu tầm những đồ vật cũ kĩ của thời bao cấp vừa để thực hiện cái thú chơi của mình và cũng vừa để cho thế hệ sau có cơ hội được biết và hiểu thêm về một giai đoạn lịch sử của dân tộc.</span><br />
</span></span></span> <table align="center" bgcolor="#ffffcc" border="2" cellpadding="0" cellspacing="0" height="100" style="font-weight: bold; width: 600px;"><tbody>
<tr> <td style="text-align: center;"> <div style="text-align: center;"><span style="font-size: x-small;"><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH01189.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /> </span></div><span style="font-size: x-small;"><span style="font-size: 11px;"> <div style="text-align: center;"> <div style="text-align: center;"> <div style="text-align: center;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9781" style="font-family: Arial;">Sổ đăng kí lương thực (thường gọi là "sổ gạo") của một hộ gia đình ở Hà Nội thời bao cấp. </span></i></div></div></div></span></span><span style="font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: VNI-Times;"><span style="font-family: VNI-Times;"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-size: 11px;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9786" style="font-family: Arial;"><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH08454.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
<span>Chiếc quạt tai voi Liên Xô có đế làm bằng gang và cánh quạt làm bằng da thời bao cấp.</span><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH09547.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Bộ khay và chén uống trà làm từ xác máy bay thời chiến tranh.</span></i></span><span style="font-family: Arial;"></span> <span style="font-family: VNI-Times;"><span style="font-family: VNI-Times;"></span></span><span style="font-family: VNI-Times;"><span style="font-family: VNI-Times;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9794" style="font-family: Arial;"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-size: 11px;"><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH10672.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /></span><span style="font-size: 11px;"><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9798" style="font-family: Arial;"><span>Nhà báo Nguyễn Ngọc Tiến và chiếc cặp lồng phổ biến thời bao cấp.</span></span></span> <i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9799" style="font-family: Arial;"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-size: 11px;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9801" style="font-family: Arial;"><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH19123.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Tem phiếu mua bánh mì thời bao cấp.</span></i></span> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-size: 11px;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9804" style="font-family: Arial;"><img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH20248.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Tem phiếu mua chất đốt thời bao cấp.<br />
<img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH22373.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
<span><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9807" style="font: 7pt 'Arial';"> </span></span>Gạt tàn làm từ xác máy bay thời chiến tranh.<br />
<img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH27482.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Vỏ phích nước được gò từ xác máy bay thời chiến tranh.<br />
<img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH28607.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Những hình ảnh và dòng chữ kỉ niệm khắc trên thân phích nước.</span></i></span><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: 11px;"><i><span class="yiv2098465581ecxyiv1013365333ms__id9813" style="font-family: Arial;"><br />
<img border="0" hspace="3" src="http://imagevietnam.vnanet.vn/ImageHandler//Upload//2011/5/19/19-5VHXH18797.jpg" style="cursor: pointer;" vspace="3" /><br />
Sổ mua phụ tùng thời bao cấp.</span></i></span></span></div></div></span></i></div></span></i></span></span></div></span></span></span></span></td></tr>
</tbody></table><div id="yui_3_2_0_5_1312432225752877" style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-small; font-weight: bold;"><br />
T</span><span id="yui_3_2_0_5_1312432225752874" style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><span id="yui_3_2_0_5_1312432225752871" style="font-size: x-small;">rong bộ sưu tập hơn 3000 món đồ thời bao cấp, Nguyễn Ngọc Tiến tâm đắc nhất với bộ tem phiếu phân phối đủ các loại mặt hàng tại nhiều địa phương. Các loại tem phiếu phân phối vải, pin, đường, bánh mì… đều được anh lưu giữ cẩn thận. Có những tờ tem phiếu còn nguyên vẹn chưa kịp cắt chiếc nào mà theo anh Tiến, những tờ giấy đó thực sự rất hiếm. Thời bấy giờ ngoài tem phiếu ra còn có cả sổ gạo. Lương thực của cả gia đình đều trông vào một quyển sổ gạo nhỏ bằng bàn tay. Anh Tiến cho chúng tôi xem sổ gạo của một gia đình tại Hà Nội vào năm 1980 mà trên đó còn lưu lại nguyên vẹn những chữ kí, dấu đỏ nhận gạo từng tháng… Tất cả những mảnh giấy ố vàng ấy nay đã trở thành một phần không thể thiếu mỗi khi nhắc về lịch sử thời kì bao cấp của đất nước.<br />
Ngoài tem phiếu, sổ gạo, anh Tiến còn lưu giữ được rất nhiều đồ vật riêng có của thời bao cấp như cái bát múc canh của tập thể, cái ca tráng men đựng nước, cặp lồng, bi đông, quạt tai voi, đồng hồ, radio… Nhưng đây mới chỉ là một phần trong bộ sưu tập của anh. Nhiều món đồ khác anh phải gửi nhà bạn bè vì không còn chỗ để. <br />
Anh Tiến tự hào giới thiệu với chúng tôi chiếc quạt tai voi “đời đầu” làm bằng gang nặng trịch có cánh làm bằng da, rồi chiếc ca tráng men thời bao cấp nhà nào cũng có nhưng giờ đã trở nên rất hiếm, hay như chiếc thau nhôm có vành rộng mà đến giờ hầu như không còn thấy nữa. </span></span><span style="font-size: x-small; font-weight: bold;"><br />
A</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;">nh Tiến cho biết bây giờ cũng có nhiều người làm lại những chiếc ca sắt tráng men giống thời bao cấp nhưng chất lượng không thể tốt bằng. Đặc biệt, trong bộ sưu tập cuuar anh Tiến còn có cả một hòn đá phía trên có khắc tên người. Hòn đá ấy trước đây thường được người ta dùng để đặt chỗ xếp hàng thay người mỗi khi một ai đó cùng một lúc phải xếp hàng chờ mua thực phẩm ở nhiều chỗ khác nhau. Anh Tiến bảo, viên đá ấy là sản phẩm đầy sáng tạo của con người thời bao cấp. <br />
Trong nhà anh Tiến cũng dựng 2 chiếc xe đạp có biển số, đăng kí đàng hoàng. Trong căn nhà 3 tầng của anh, từ cầu thang cho tới mọi góc nhỏ, nơi nào cũng lỉnh kỉnh những đồ đạc gợi nhớ về những tháng năm của thời kì bao cấp.</span></span><span style="font-size: x-small; font-weight: bold;"><br />
T</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;">rong quá trình sưu tầm đồ từ thời bao cấp, anh Nguyễn Ngọc Tiến đã phát hiện và trở nên đam mê những đồ vật trong chiến tranh. Đó là những đồ dùng bình thường được làm từ vỏ những chiếc máy bay, vỏ quả bom bi hay pháo sáng… Với anh Tiến, những đồ vật đó không chỉ là sự tận dụng vật liệu đơn thuần mà đó còn là dấu tích của một thời đạn bom được hồi sinh ngay trong những đồ vật giản dị hàng ngày. Và có lẽ vì thế mà mỗi khi Tết đến, anh vẫn cho đất vào trong bên trong vỏ một quả bom bi và gieo hạt cải để treo trang tr. Bởi theo anh, mấy ai có thể nghĩ rằng, bên trong vỏ quả bom bi đầy chết chóc ấy lại có những mầm non hiện thân cho sự sống đang vươn lên từng ngày. Rồi ngay cả những viên bi trong quả bom chưa kịp gây chết chóc ấy lại được người ta gỡ ra lắp vào ổ bi xe đạp giúp chiếc xe chạy trơn tru. Vì những ý nghĩa như vậy, Nguyễn Ngọc Tiến ngày càng đam mê với thú sưu tầm này. Sự biến hóa kì diệu của những vật dụng khốc liệt ngày nào khiến người ta nhớ về thời chiến theo một góc độ khác, bớt đau thương và bình tâm hơn.<br />
Trong chiến tranh, xác những chiếc máy bay bị bắn hạ vô tình trở thành một thứ chất liệu phổ biến được sử dụng khá nhiều làm các dụng cụ sinh hoạt. Ngoài những đồ vật đơn giản như chiếc lược chải tóc, cái ca… nhờ đôi bàn tay khéo léo mà người ta còn tạo ra được cả những vật dụng khác như cả một bộ bàn ghế, va ly, điếu cày, gạt tàn, vỏ phích nước... </span></span><span style="font-size: x-small; font-weight: bold;"><br />
H</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;">iện giờ trong căn phòng nhỏ của anh Tiến vẫn đang sử dụng bộ bàn ghế được làm từ xác máy bay. Đó là chiếc bàn nhỏ nhắn với bốn chiếc ghế làm thủ công, hình dáng đơn giản nhưng lại mang nhiều ý nghĩa với những người đã từng một thời khoác áo lính. Rồi cả chiếc va ly làm từ xác máy bay B52 bị bắn rơi ngay trên bầu trời Hà Nội đã từng theo người lính vào sinh ra tử giờ cũng đã trở thành một kỉ vật quý trong bộ sưu tập của anh. Đặc biệt hơn cả trong bộ sưu tập của anh Tiến là chiếc đàn nhị được dựng nên hoàn toàn từ vũ khí và các thiết bị trong chiến tranh. Theo anh Tiến, người tạo nên chiếc đàn này hẳn phải khéo tay và có tình yêu âm nhạc rất lớn, nhưng hơn hết đó phải là sản phẩm của một tâm hồn đẹp, lạc quan ngay cả khi cái chết cận kề. Cần của cây đàn làm từ thân cây nhiệt đới, một thiết bị thu âm do quân đội Mỹ ném xuống đường Trường Sơn để dò la tin tức bộ đội, bầu đàn làm bằng ống pháo sáng, tay kéo được làm từ râu cây nhiệt đới... Tất cả những bộ phận đó khi ghép lại tạo thành một cây đàn hoàn chỉnh mà mỗi lần những thanh âm da diết vang lên, mọi sự tàn khốc của cuộc chiến ngày nào dường như lắng lại.<br />
Đã hơn một thập kỉ Nguyễn Ngọc Tiến miệt mài tìm về với những mảng kí ức xưa. Với nhiều người, quá khứ về thời bom đạn khốc liệt, thời xếp hàng đợi phân phối đã lùi xa nhưng với người đàn ông này, khoảng thời gian ấy luôn gợi nhắc nhiều điều mà cho đến thời nay, anh vẫn luôn kiếm tìm./.</span></span> <div style="color: #0000bf; font-weight: normal; text-align: right;"><span style="font-size: x-small;"><i>Bài: Hà Anh - Ảnh: An Thành Đạt</i></span></div></div><img alt="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/vi/thumb/1/12/Thoi_bao_cap.jpg/800px-Thoi_bao_cap.jpg" src="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/vi/thumb/1/12/Thoi_bao_cap.jpg/800px-Thoi_bao_cap.jpg" /><span style="color: #7f3f00; font-size: x-small; font-style: italic; font-weight: normal;">Một căn phòng với những vật dụng tiêu biểu của thời bao cấp</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><img alt="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/58/Sandals_made_from_tires.jpg/401px-Sandals_made_from_tires.jpg" src="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/58/Sandals_made_from_tires.jpg/401px-Sandals_made_from_tires.jpg" /><br />
Những đôi dép cao su làm từ lốp xe ô tô cũ như thế này đã được sử dụng <br />
phổ biến trong thời chiến tranh và thời bao cấp</span><img alt="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/5d/Vietnam1973.JPEG/800px-Vietnam1973.JPEG" src="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/5d/Vietnam1973.JPEG/800px-Vietnam1973.JPEG" /><span style="color: #7f3f00; font-size: x-small; font-style: italic; font-weight: normal;">Hình ảnh đường phố Hà Nội năm 1973, với xe đạp là phương tiện đi lại chủ yếu</span><img alt="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/9/99/Tem_phi%E1%BA%BFu_th%E1%BB%9Di_bao_c%E1%BA%A5p.jpg/799px-Tem_phi%E1%BA%BFu_th%E1%BB%9Di_bao_c%E1%BA%A5p.jpg" src="http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/9/99/Tem_phi%E1%BA%BFu_th%E1%BB%9Di_bao_c%E1%BA%A5p.jpg/799px-Tem_phi%E1%BA%BFu_th%E1%BB%9Di_bao_c%E1%BA%A5p.jpg" /><span style="color: #7f3f00; font-size: x-small; font-weight: normal;"><span style="font-style: italic;">Tem phiếu thời bao cấp</span></span> <div><b>T</b><span style="font-size: x-small;">hời bao cấp</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"> là tên gọi được sử dụng tại <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam" rel="nofollow" target="_blank" title="Việt Nam">Việt Nam</a> để chỉ một giai đoạn mà hầu hết sinh hoạt kinh tế diễn ra dưới nền <a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_t%E1%BA%BF_k%E1%BA%BF_ho%E1%BA%A1ch_h%C3%B3a" rel="nofollow" target="_blank" title="Kinh tế kế hoạch hóa">kinh tế kế hoạch hóa</a>, một đặc điểm của nền kinh tế theo chủ nghĩa <a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n" rel="nofollow" target="_blank" title="Cộng sản">cộng sản</a>. Hàng hóa được nhà nước phân phối theo <a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ch%E1%BA%BF_%C4%91%E1%BB%99_tem_phi%E1%BA%BFu&action=edit&redlink=1" rel="nofollow" target="_blank" title="Chế độ tem
phiếu (trang chưa được viết)">chế độ tem phiếu</a>, hàng hóa không được mua bán tự do trên thị trường, không được phép vận chuyển tự do hàng hoá từ địa phương này sang địa phương khác. Phân phối hàng hóa, hạn chế trao đổi bằng <a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333new" href="http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ti%E1%BB%81n_m%E1%BA%B7t&action=edit&redlink=1" rel="nofollow" target="_blank" title="Tiền mặt (trang chưa được viết)">tiền mặt</a>. Chế độ <a class="yiv2098465581ecxyiv1013365333mw-redirect" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%99_kh%E1%BA%A9u" rel="nofollow" target="_blank" title="Hộ khẩu">hộ khẩu</a> được thiết lập trong thời kỳ này để phân phối lương thực, thực phẩm theo đầu người. Lương đôi khi cũng được trả bằng hiện vật.</span></div><div style="font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;">Mặc dù chế độ bao cấp đã tồn tại ở miền Bắc từ trước năm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/1975" rel="nofollow" target="_blank" title="1975">1975</a>, song thời kỳ bao cấp thường được dùng để chỉ sinh hoạt kinh tế cả nước Việt Nam ở giai đoạn từ đầu năm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/1976" rel="nofollow" target="_blank" title="1976">1976</a> đến cuối năm <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/1986" rel="nofollow" target="_blank" title="1986">1986</a>, tức là trước thời kỳ <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%95i_m%E1%BB%9Bi" rel="nofollow" target="_blank" title="Đổi mới">Đổi mới</a>. Đây được coi như một giai đoạn thất bại và tù đọng nhất của nền <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_t%E1%BA%BF_Vi%E1%BB%87t_Nam" rel="nofollow" target="_blank" title="Kinh
tế Việt Nam">kinh tế Việt Nam</a> trong <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%BF_k%E1%BB%B7_20" rel="nofollow" target="_blank" title="Thế kỷ 20">thế kỷ 20</a>.</span> <div style="font-weight: normal;"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333TitleNewDetail" style="color: #7f007f; font-family: verdana, helvetica, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Hà Nội - dấu vết thời bao cấp </span> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333DateNewDetail"><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">Chủ Nhật, 18.7.2010 | 12:38 (GMT + 7) </span> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333NewsBrief" style="font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;"><b> <div><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333_ctl0_rContent_lbDesc">Ở<span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"> Hà Nội, thời bao cấp đã qua từ lâu, có chăng chỉ còn trong tâm trí người già hoài cổ và những người trẻ lớn lên trong những năm tháng khó khăn nhất sau ngày đất nước thống nhất.</span></span></div></b></span></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333NewsContent"> <div style="text-align: justify;"><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333_ctl0_rContent_lbBody"><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">Nhưng giờ đây, người ta vẫn có thể cảm nhận được phần nào âm hưởng một thời bao cấp qua hình ảnh những khu tập thể, chung cư cũ kỹ, rêu mốc vẫn đang toạ lạc giữa những khu vực trung tâm của thủ đô như khu Kim Liên, Trung Tự, Giảng Võ, Thành Công, Hào Nam… </span><br />
<br />
<span style="font-size: x-small; font-weight: normal;">Những quán trà đá án ngữ ngay cầu thang mỗi đơn nguyên khu tập thể là kế sinh nhai của nhiều người trong khu nhà . Thiết kế của các khu tập thể cũ khá lạc hậu, phần chiếu nghỉ gần như bị bít kín, chỉ có một vài lỗ thông hơi nhỏ. Chuồng cọp (hay còn gọi là balô) là phần không thể thiếu ở các khu chung cư cũ. <br />
<br />
Nó tăng thêm diện tích ở cho người dân và tăng thêm độ nhếch nhác cho khu nhà. Khoảng hở hiếm hoi giữa hai đơn nguyên của khu chung cư cũ. Hàng ngày, người đàn ông lớn tuổi này vẫn từ tầng 5 dắt xe đạp lên xuống vài lần mỗi khi có việc. Đây được coi như một bài tập thể dục hữu hiệu đối với người già.</span></span></div></div><div style="text-align: justify;"><span id="yiv2098465581ecxyiv1013365333_ctl0_rContent_lbBody"><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><br />
</span></span> <div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr style="font-style: italic;"> <td valign="top"><span style="font-size: x-small;"><img align="middle" alt="Khoảng hở hiếm hoi giữa hai đơn nguyên của khu chung cư cũ." border="0" height="280" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/ebc2a4bbeaa540a1950f742b9340025d" width="420" /></span></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Khoảng hở hiếm hoi giữa hai đơn nguyên của khu chung cư cũ.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td valign="top"><img align="middle" alt="Quán trà đá án ngữ ngay cầu thang." border="0" height="280" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/13fad90dd9b44a9a9560b3a1aa587332" width="420" /></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Quán trà đá án ngữ ngay cầu thang.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr style="font-style: italic;"> <td valign="top"><span style="font-size: x-small;"><img align="middle" alt="Đây được coi như một bài tập thể dục hữu hiệu đối với người già." border="0" height="280" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/a5dd5ac31a4e4cdaa3721f804a2877e8" width="420" /></span></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Đây được coi như một bài tập thể dục hữu hiệu đối với người già.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td valign="top"><img align="middle" alt="Thiết kế của các khu tập thể cũ khá lạc hậu với các lỗ thông hơi nhỏ." border="0" height="280" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/dffa4850e0224e7c8a5583ce53050381" width="420" /></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Thiết kế của các khu tập thể cũ khá lạc hậu với các lỗ thông hơi nhỏ.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td valign="top"><img align="middle" alt="Cửa các hộ hướng ra hành lang là lối đi chung." border="0" height="280" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/b673fdcfe71043c9a51e0bafb5b9da8c" width="420" /></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Cửa các hộ hướng ra hành lang là lối đi chung.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div align="center"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td valign="top"><img align="middle" alt="Chuồng cọp phần không thể thiếu ở các khu chung cư cũ." border="0" height="271" src="http://www1.laodong.vn/Images/2010/7/19/82b7cec43b004c6a9b313a19a788a6b4" width="420" /></td></tr>
<tr style="font-style: italic;"> <td class="yiv2098465581ecxyiv1013365333imageDescription" valign="top"><span style="font-size: x-small;">Chuồng cọp phần không thể thiếu ở các khu chung cư cũ.</span></td></tr>
</tbody></table></div><div style="text-align: right;"><b>Giang Huy</b> <div style="font-weight: normal;"> <div style="color: #c00000; font-family: verdana, helvetica, sans-serif;"> <h2 class="yiv2098465581ecxyiv1013365333uiHeaderTitle"><span style="font-size: large;">Hà Nội Thời Bao Cấp - Under the Subsidy Economy 1975-1986 <span style="color: #ff4040; font-family: arial, helvetica, sans-serif;">by Michelle Phương Thảo (Vietnamese/English)</span></span></h2></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333clearfix" style="font-weight: normal;"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333mbs yiv2098465581ecxyiv1013365333uiHeaderSubTitle yiv2098465581ecxyiv1013365333lfloat yiv2098465581ecxyiv1013365333fsm yiv2098465581ecxyiv1013365333fwn yiv2098465581ecxyiv1013365333fcg"><span style="font-size: x-small;">by <a href="http://www.facebook.com/pages/H%C6%B0%C6%A1ng-V%C4%83n-Scents-of-Literature/111056438925889" rel="nofollow" target="_blank">Hương Văn - Scents of Literature</a> on Saturday, April 17, 2010 at 5:34pm</span></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112121838819349_111056438925889_130969_5944571_n.jpg" /></div></div><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><br style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;" /><span style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;">Hà Nội Thời Bao Cấp (1975-1986)</span><br style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;" /><span style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;"></span><span style="background-color: #dfbfff; color: #40007f; font-weight: bold;">MỘT THỜI ÐỂ QUÊN, MỘT ÐỜI ÐỂ NHỚ</span><br style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;" /><span style="background-color: #dfbfff; color: #40007f;">Bài và hình ảnh: Michelle Phương Thảo </span><br />
<br />
<span style="font-style: italic;">In the words of the Communist Manifesto, in the face of capitalism, “all that is solid melts into air”…In this sense, the Museum of Ethnology’s approach is indeed fitting: The command economy really was like an ethnic minority culture-peculiar, fragile, alien, and ultimately doomed to extinction. </span><br style="font-style: italic;" /><span style="font-style: italic;">All That Is Solid – The Boston Globe – by Matt Steinglass, September 10, 2006</span><br />
<br />
Lời tuyên ngôn của Chủ Nghĩa Cộng Sản, đương đầu với chủ nghĩa tư bản: “tất cả những gì cứng rắn đều tiêu tan trong không khí”... Cùng một cách diễn đạt, phương pháp của Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học thật sự là thích hợp: Chế độ kinh tế kiểm soát cũng giống như một sắc dân thiểu số, văn hóa kỳ quặc, mong manh, xa lạ, và cuối cùng đã đi đến chỗ tận diệt. <br />
<br />
Tất Cả Những Gì Cứng Rắn - Báo Boston Globe - Matt Steinglass, ngày 10 tháng 9, 2006<br />
Michelle Phương Thảo chuyển dịch </span><span style="color: #4040ff;">(Kính tặng giáo sư Nguyễn Văn Huy, Giám Ðốc Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học Việt Nam)</span><span style="font-size: x-small; font-weight: normal;"><br />
<br />
Vào mùa xuân 2005, vì muốn tìm hiểu về văn hóa nghệ thuật Việt Nam, tôi được giới thiệu với giáo sư Nguyễn Văn Huy, Giám Ðốc Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học Việt Nam trong dịp trở về thăm thành phố Hà Nội, thủ đô văn hiến của Việt Nam. Mặc dầu là lần đầu tiên gặp nhau, giáo sư Nguyễn Văn Huy tiếp đón tôi rất nồng hậu. Giáo sư để dành suốt buổi chiều hôm đó đưa tôi đi tham quan cuộc triển lãm chủ đề Một Trăm Năm Ðám Cưới Việt Nam 1905-2005 được trình bày tại viện bảo tàng. <br />
<br />
Trong câu chuyện tâm tình trước khi đi tham quan, giáo sư bất chợt hỏi tôi: <br />
- Chắc cháu ra đi từ lúc còn nhỏ tuổi, cháu rời Việt Nam từ năm nào? <br />
- Thưa giáo sư, cháu vượt biên trên một chiếc thuyền nhỏ vào đầu năm 1982, lúc cháu 13 tuổi. <br />
Giáo sư nhẩm tính vài giây, rồi nói: <br />
- Ðúng là quãng thời gian đó. Chúng tôi đang thực hiện một chương trình triển lãm rất đặc biệt, giải thích nguyên nhân tại sao cháu phải ra đi. <br />
Tôi tò mò hỏi: <br />
- Thưa giáo sư, chương trình về chủ đề gì ạ? <br />
- Cuộc Sống Hà Nội Thời Bao Cấp. <br />
Tôi chưa hiểu ý giáo sư, hỏi tiếp: <br />
- Tại sao liên quan đến việc ra đi của cháu?<br />
- Vì viện bảo tàng chúng tôi đang mở cuộc vận động thu thập tất cả các hiện vật và hình ảnh về cuộc sống người dân trong thời gian 1975-1986. Tuy chủ đề là Cuộc Sống Hà Nội Thời Bao Cấp, nhưng chúng tôi thu thập tài liệu từ người dân trên toàn quốc. Suốt hơn một thập niên đó, người dân cả nước đều sống dưới chế độ kinh tế “bao cấp”, tất cả các mặt hàng đều được mua bán qua hệ thống phân phối tem phiếu. <br />
Tôi đáp lời giáo sư: <br />
- Cháu hiểu rồi. Cháu còn nhớ rõ lắm. Cháu chỉ không biết tên đặt cho thời gian đó là “thời bao cấp” thôi. Cháu thường xuyên giúp mẹ cháu đi xếp hàng từ sáng sớm tinh mơ để mua gạo, thực phẩm, và đồ dùng cho gia đình. Hồi đó, cả nước đều đói khổ. <br />
Tôi im lặng một vài giây, nghi ngờ: <br />
- Có thật là chú sẽ thực hiện được cuộc triển lãm với chủ đề “thời bao cấp”? <br />
Không biết có hiểu ý câu hỏi tế nhị của tôi không, giáo sư điềm nhiên trả lời: <br />
- Không những thu thập hiện vật, tài liệu, và hình ảnh, chúng tôi còn mời các nhân chứng chia sẻ kinh nghiệm và cảm tưởng của họ về cuộc sống thời kỳ này. Có nhiều câu chuyện vui buồn… cười ra nước mắt. <br />
Với ánh mắt rạng rỡ, giáo sư kể: <br />
- Ví dụ như tôi vừa mới nghe câu chuyện của một bà này, lâu lắm bà ta không có xà phòng dùng để tắm. Một hôm nọ, bà đến nhà tắm tập thể. Tình cờ người đàn bà đến trước bà ta, chắc là được người thân nước ngoài tiếp tế, nên đã dùng xà phòng Camay. Lúc bà này bước vào, mùi xà phòng Camay vẫn còn phảng phất thơm nức cả căn buồng tắm nhỏ. Bà ta kể rằng, chỉ vì ngửi được mùi xà phòng Camay, suốt ngày hôm đó, bà ta cảm thấy… sướng lâng lâng cả người. <br />
Vừa kể giáo sư vừa từ từ đưa hai bàn tay lên cao vẫy vẫy diễn tả sự… sung sướng, làm tôi bật cười: <br />
- Hồi đó đúng là tội nghiệp, vì quá thiếu thốn cực khổ, nên con người rất dễ dàng… sung sướng.<br />
Giáo sư hồn nhiên cười lớn: <br />
- Ðúng thế. Có được một chút gì là sung sướng ngay.<br />
Tôi láu táu nói theo: <br />
- Dạ vâng. Có gì sướng nấy. Ðụng đâu sướng đó. <br />
Tôi chợt im bặt, hơi đỏ mặt vì ngượng cho sự láu táu của mình. Giáo sư đứng dậy, bảo tôi: <br />
- Cháu theo tôi sang bên này. <br />
Tôi vội vàng bước theo giáo sư xuống cầu thang, ra ngoài. Chúng tôi đi đến một căn phòng họp khá rộng rãi và khang trang. Giáo sư vừa bước vào phòng, vừa nói: <br />
- Chúng tôi tổ chức các buổi phỏng vấn người dân về thời bao cấp ở đây.<br />
Bước nhanh đến một tờ giấy trắng khổ lớn, chi chít đầy chữ viết tay dán trên tường, giáo sư chỉ tay vào tờ giấy: <br />
- Chúng tôi hỏi họ các câu hỏi giống nhau về thời bao cấp, và xếp hạng các câu trả lời theo thứ tự được chọn từ nhiều nhất đến ít nhất, chẳng hạn như câu hỏi này. <br />
Giáo sư đọc lớn: <br />
- Ðiều gì làm bạn sung sướng nhất?<br />
Tôi nhìn vào trang giấy, đọc hàng chữ đầu tiên: <br />
- Lãnh sổ gạo!<br />
Tôi đọc tiếp hàng chữ thứ hai: <br />
- Sắm xe đạp…<br />
Ra vẻ bí mật, giáo sư lật trang giấy cho tôi đọc tiếp tờ thứ hai: <br />
- Ðiều gì làm bạn đau khổ nhất? Mất sổ gạo, mất xe đạp…<br />
Tôi cười xòa, kết luận: <br />
- Ranh giới giữa sung sướng nhất và đau khổ nhất chỉ là cái bao tử. <br />
Giáo sư cười theo nhưng không nói gì thêm, có vẻ đồng tình với nhận định của tôi. Tôi chợt ngậm ngùi, thầm nghĩ câu chuyện thời bao cấp đúng là… cười ra nước mắt và cảm phục giáo sư, tự nhủ: “Tài thật, làm sao giáo sư có thể thực hiện được chủ đề triển lãm đầy mâu thuẫn này nhỉ!” Tôi hỏi giáo sư: <br />
- Khi nào giáo sư bắt đầu cuộc triển lãm này. <br />
- Dự định giữa tháng Sáu năm nay. Cháu về xem nhé. <br />
- Cháu sẽ cố gắng sắp xếp về thăm giáo sư và xem triển lãm. <br />
Vài giờ đồng hồ sau đó, giáo sư tiếp tục đưa tôi đi tham quan cuộc triển lãm Một Trăm Năm Ðám Cưới Việt Nam 1905-2005. <br />
Trở về Mỹ, tôi viết bài “Giáo Sư Nguyễn Văn Huy, Một Ðời Cho Dân Tộc” và cho đăng trên tạp chí TransViệt Imex số báo tháng 7/8-2006, một phần để tôn vinh tài lãnh đạo và sự hy sinh vì dân tộc của giáo sư, một phần để giới thiệu Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học với du khách có dịp về thăm Việt Nam. Vì e ngại bài viết có thể cản trở dự án của giáo sư, tôi không nhắc gì đến dự định triển lãm chủ đề “thời bao cấp” sắp xảy ra nay mai của viện bảo tàng. <br />
***<br />
Tôi sắp xếp trở về lại Hà Nội đúng dịp viện bảo tàng vừa tưng bừng khai trương cuộc triển lãm “Cuộc Sống Hà Nội Thời Bao Cấp 1975-1986”. Giáo sư lộ vẻ vui mừng khi gặp lại tôi. Ngay sau khi niềm nở mời tôi vào phòng làm việc, giáo sư ngỏ lời khen bài viết của tôi về giáo sư và viện bảo tàng. Một cô sinh viên xinh xắn và trẻ trung nhanh nhẹn trao cho tôi một tập tài liệu thật dầy. Tôi lật ra xem qua, thì ra giáo sư đã cho sưu tập đầy đủ tất cả các bài báo mà các ký giả phóng viên Việt Nam và ngoại quốc đã viết về buổi lễ khai mạc chương trình triển lãm “Cuộc Sống Hà Nội Thời Bao Cấp 1975-1986”. Tôi có phần cảm động, giáo sư thật chu đáo! Và một lần nữa, mặc dầu công việc hết sức bận rộn, giáo sư đã dành trọn buổi chiều đón tiếp và đích thân đưa tôi đi tham quan cuộc triển lãm độc đáo này. <br />
<br />
Chúng tôi bước vào khu vực đầu tiên nơi trưng bày đầy đủ hiện vật và hình ảnh trung thực cốt lõi nhất về “thời bao cấp”. Tại một “cửa hàng thực phẩm” được tái tạo với mô hình kích thước thật, hình ảnh một vài người dân đang sắp hàng chờ mua gạo, xen kẽ trong hàng là vài cục gạch, chiếc nón lá, chiếc nón cối, những hiện vật này “thay mặt” cho một người cũng đang sắp hàng chờ đến phiên mình. Trên bức tường bên trái ghi hàng chữ “mặt nghệch như mất sổ gạo”. Tôi cười bâng quơ nhớ đến buổi nói chuyện với giáo sư trong dịp gặp gỡ trước. Phần trình bày “cửa hàng thực phẩm” được sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp, hơi khác xa thực tế. Tôi bồi hồi nhớ lại hình ảnh của chính tôi, một cô bé gầy nhom xanh xao vừa mới lên mười, mím môi nắm chặt cuốn sổ gạo và tem phiếu trong tay, bị đưa lên đẩy xuống giữa một rừng người đang chen chúc cố gắng thành lập các dãy hàng trật tự theo lời ra lệnh quát tháo của các cô cán bộ bán hàng. Cảnh tượng ngày nào cũng như ngày nào, thật hỗn độn, ồn ào, náo nhiệt, vẫn còn in đậm trong ký ức ngày thơ, không thể nào tôi quên được. <br />
<br />
Chúng tôi dừng lại bên cạnh một chiếc hộp gương đựng một cục đá khắc tên “Mai Hai” và số “127”. Cục gạch này được ông Mai Hai dùng xếp hàng mua gạo thay ông và số 127 là số sổ gạo của gia đình ông. Một cửa hàng đặc biệt bán hàng “Tết” cũng được tái tạo. Danh sách hàng “Tết” là các món được xem như là “xa xí phẩm” thời bấy giờ: mứt, mì chính, hạt tiêu, thuốc lá, chè hương, vân vân. Các món “xa xí phẩm” này quý đến độ trên tường cửa hàng Tết ghi lời tâm sự “vô tư” của một công chức nhà nước: “Mua được gói hàng Tết làm tôi thấy nhẹ cả người”. <br />
<br />
Giáo sư đưa tôi vào khu trưng bày kế tiếp chủ đề “Mô hình phân phối của nhà nước dưới thời bao cấp”. Bảng “Mô Hình Phân Phối” ghi rõ nguyên văn như sau: <br />
“Thời bao cấp, hầu hết mọi nhu yếu phẩm đến với người dân đều thông qua hệ thống mậu dịch quốc doanh và hợp tác xã mua bán. Tất cả các mặt hàng từ nhỏ đến lớn đều phân phối bằng các loại tem phiếu hoặc sổ mua lương thực… do Nhà Nước cấp phát, những mặt hàng thiết yếu nhất chỉ cung cấp theo định chuẩn. Nhân dân có tiêu chuẩn riêng và ở mức thấp nhất; tiêu chuẩn của cán bộ, công nhân, viên chức tùy thuộc vào vị trí công tác và đặc thù nghề nghiệp của mỗi người. Cán bộ cao cấp có cửa hàng phục vụ riêng tại phố Tông Ðản, trung cấp – tại phố Nhà Thờ, Văn Hổ, Ðặng Dung và Kim Liên; cán bộ, công nhân viên chức bình thường và nhân dân mua ở các cửa hàng rải rác trong thành phố. Người ta phải tốn rất nhiều thời gian xếp hàng nhưng rất nhiều khi cũng không mua được định mức vốn đã rất thấp, vì tình trạng khan hiếm hàng có nguyên nhân trực tiếp từ một nền kinh tế trì trệ, rối nạn cửa quyền, gian lận, móc ngoặc giữa một số nhân viên mậu dịch với “con phe”. Cũng do vậy, không hiếm trường hợp cực chẳng đã, phải bán rẻ tem phiếu, mua hàng chợ đen giấu giếm với giá “cắt cổ”, cao hơn giá mậu dịch nhiều lần.” <br />
<br />
Giáo sư đi vội về phía một bức tường trưng bày một bảng lớn chủ đề “Bảng định lượng thực phẩm, cán bộ, công nhân, viên chức Nhà Nước được mua theo tiêu chuẩn tem phiếu”. Giáo sư tự hào giải thích: <br />
- Cháu có biết đây là tài liệu mà nhà nước đã bảo mật hơn năm mươi năm nay, lần đầu tiên được mang ra trưng bày trước công chúng. Chế độ phân phối này dựa theo chính sách của nhà nước cộng sản Sô Viết đã được áp dụng từ năm 1954, ngay sau thời kỳ kháng chiến chống Pháp cho các nhu cầu thực phẩm như gạo và vải. Sau năm 1975, chế độ được áp dụng rộng rãi trên toàn quốc. Tài liệu được tuyệt đối bảo mật là bản định lượng này, trong đó ghi rõ tất cả các đối tượng chức vụ của chính phủ và tiêu chuẩn phân phối dành cho họ và người dân thường. <br />
Tôi thích thú nghiên cứu kỹ bảng phân phối và so sánh: ưu tiên hạng nhất, đối tượng 1, bộ trưởng, chuyên viên 9 và tương đương, mức lương 192 đồng VN, tem phiếu hạng A, khẩu phần được mua mỗi tháng là thịt 4.2 kg, cá 4 kg, nước mắm 2 lít; ưu tiên 7 là đối tượng thấp nhất dành cho các công nhân viên chức cán sự, mức lương 50-59 đồng VN, tem phiếu hạng E, khẩu phần được mua mỗi tháng là thịt 0.4 kg, cá 0.5 kg, nước mắm 0.5 lít. Nếu tính theo tỷ số thì số lương và các khẩu phần của đối tượng 1 cao hơn gấp 3-4 lần so với đối tượng công nhân hạng 7, và gấp 10 lần so sánh với đối tượng người dân thường. Tôi bày tỏ nhận xét riêng với giáo sư: <br />
- Thật là một chế độ kinh tế siêu tinh vi và vô cùng kỳ thị. Cháu thiết tưởng là theo lý thuyết kinh tế của Carl Marx dưới chế độ cộng sản, mọi người đều được phân chia đồng đều chứ. Ðây có thể là một đề tài nghiên cứu thú vị và hữu ích cho các học sinh đang theo học bậc tiến sĩ về kinh tế học hay xã hội học tại Mỹ. <br />
<br />
Trong một chiếc tủ kính, một số tem phiếu mua sữa, thực phẩm, và chất đốt còn sót lại được trưng bày. Tôi chỉ vào hai mẫu tem phiếu hạng A: <br />
- Theo như bản phân phối thì đây là tem phiếu của gia đình một vị bộ trưởng hay học giả chuyên viên cao cấp nào đấy. Sao giáo sư sưu tầm được các tem phiếu này hay vậy? <br />
Giáo sư giải thích: <br />
- Ðây là tem phiếu của chính gia đình tôi. Bố tôi nguyên là Bộ Trưởng Bộ Văn Hóa đầu tiên của Nhà Nước Việt Nam. Khi ông cụ đột ngột mất, gia đình tôi vẫn còn tem phiếu nhưng chúng tôi không có tiền để mua hàng. Vì thế mà gia đình vẫn còn giữ cho đến ngày hôm nay. <br />
Tôi không mấy ngạc nhiên với sự việc này vì trong cuộc triển lãm “Một Trăm Năm Ðám Cưới Việt Nam” vừa qua, giáo sư Nguyễn Văn Huy cũng đã cho trưng bày hình ảnh đám cưới thật hoành tráng của thân phụ Nguyễn Văn Huyên và thân mẫu Vi Kim Ngọc. Hình ảnh đám cưới của cặp trai tài gái sắc này đại diện cho những đám cưới Việt Nam trước thời gian kháng chiến chống Pháp. Ý tưởng chia sẻ hiện vật và hình ảnh của chính gia đình mình vào các cuộc triển lãm lịch sử của vị giám đốc đương nhiệm thật là độc đáo và làm cho khách thưởng lãm khâm phục kiến thức thâm sâu và sự khiêm tốn hiếm quý của giáo sư hơn. <br />
<br />
Chúng tôi bước sang phần trình bày của một căn hộ chung cư chỉ rộng khoảng chừng 48-50 mét vuông. Ðây là một căn hộ trên lầu hai dựa theo lời kể của một gia đình cán bộ bác sĩ trung lưu ở Hà Nội. Tôi được giáo sư cho biết bốn thế hệ gần hai mươi người sống chung với nhau trong căn hộ với chỉ một chiếc giường dành cho ông bà cố, còn tất cả thành viên khác đều ngủ trên sàn nhà, và chiếc buồng tắm duy nhất được biến thành một chuồng nuôi lợn. Tiếng lợn kêu inh ỏi được phát ra từ chiếc loa gắn trong khu buồng tắm làm tôi rùng mình, mường tượng đến cuộc sống chung đụng hằng ngày của các thành viên trong gia đình này. <br />
Vì đời sống quá ư cơ cực và đói khổ đó, hầu hết người dân đều phải làm hai ba công việc mới mong đủ sống. Trong một góc triển lãm trưng bày các dụng cụ cho nghề may vá và bơm mực vào viết bi, hai nghề “tay trái” này rất thông dụng và đã “cứu vớt đời sống” cho các giáo viên thời bấy giờ. <br />
<br />
Sang khu trưng bày với chủ đề “Ước Mơ”, một chiếc ti vi, một chiếc quạt máy, một bé búp bê, một chiếc áo khoác, một đôi giày. Các hiện vật được đặt trang trọng trong khung kính, đó là những “ước mơ” của người dân thời bao cấp. Tuy nhiên, ghi bên trên các hiện vật là dòng chữ “mong ước lớn nhất của chúng tôi vẫn chỉ là miếng cơm manh áo”. Dòng chữ này đã khẳng định rằng đối với đại đa số quần chúng, những hiện vật kể trên đã từng là những “ước mơ” không bao giờ trở thành hiện thực. Tôi còn thấy nhiều ‘ước mơ” khác được trưng bày trong khu này: một bàn ủi, một nồi cơm điện, một lò gas, một cục xà phòng Camay đặt bên cạnh một lọ mì chính. Giáo sư kể tôi nghe, lọ mì chính này là khẩu phần cho hai tháng của các anh bộ đội. “Mì chính là một gia vị quý hiếm. Vì vậy, người ta thường ví mì chính với những gì ít thấy. Ðó cũng là nguồn gốc của từ mì chính cảnh.” Giáo sư kể một câu chuyện khác về cục xà phòng Camay. Một anh nọ được tặng cục xà phòng Camay, anh ta không dám dùng để tắm, mà mỗi khi đi gặp người yêu, anh “kín đáo” cắt một miếng nhỏ mang theo trong người để có được mùi thơm xà phòng quyến rũ sang trọng này. Ðộc đáo hơn cả là hình ảnh một quả trứng gà được trưng bày trong một hộp kính, “bữa ăn với chỉ một quả trứng cũng đủ là niềm hãnh diện” . <br />
<br />
Giáo sư vẫy tôi đến bên cạnh một chiếc xe đạp màu đỏ mới tinh và kể: <br />
- Câu chuyện về chiếc xe đạp này thì hi hữu lắm nhưng hoàn toàn có thật. Thời đó, xe đạp là cả một gia tài to lớn. Gia đình bà này dành dụm nhiều năm mới tậu được chiếc xe đạp này. Ngày đầu tiên mang xe đạp về nhà, cậu cháu trai vô tình ngã vào xe làm trầy một vết sơn, bà ta tức quá không ăn được suốt một ngày, rồi quyết định bỏ chiếc xe đạp quý vào hộp, khoá vào trong tủ suốt hơn hai mươi năm. <br />
Tôi không nhịn được một chuỗi cười dài, nước mắt chực sẵn như muốn tuôn trào ra. Ôi! Quê hương Việt Nam tội nghiệp của tôi, đúng là một chuyện thật khó tin.<br />
<br />
Chúng tôi vào khu trưng bày chủ đề “Ðời sống văn nghệ”. Với cuộc sống kinh tế khắc nghiệt đến như vậy, tôi thầm đoán rằng kiến thức văn hoá và nghệ thuật sáng tạo của người dân Hà Nội thời bao cấp chắn hẳn là rất ư nghèo nàn. Khi con người suốt ngày bị ám ảnh bởi sự hành hạ gào thét của bao tử, mơ ước có được một bữa cơm với “một quả trứng gà”, thì làm sao có tâm trí nào mà sáng tác được. Vả lại, nếu muốn sáng tác cũng không có khả năng mua sắm được các vật liệu cần thiết để thực hiện. Hiện vật trưng bày là một máy chiếu phim cũ kỹ, vài hình ảnh các minh tinh đạo diễn miền Bắc và quảng cáo các phim về cuộc nội chiến, một căn nhà làm bằng những mảnh gỗ vụn mà người bố làm quà cho con trai, ba búp bê được may bằng những miếng vải thừa mà người mẹ may tặng cho con gái, và đặc biệt là một tấm thiệp chúc mừng năm mới của danh hoạ sĩ Bùi Xuân Phái vẽ nhân dịp Tết 1975. Một hộp kính lớn trưng bày tấm hình của ông Lê Văn Ba, nguyên Trưởng Ban Biên Tập Báo Tiền Phong, nguyên bản kiểm điểm viết tay của ông, lá thư khiển trách và phê bình của Bộ Văn Hóa về sự kiện bài thơ “Mùa Xuân Nhớ Bác” của tác giả Xuân Khải đăng trên báo Tiền Phong vào ngày 25/3/1986. Viện bảo tàng triển lãm lời trích từ bài thơ nổi tiếng này sau đây: <br />
<br />
Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt <br />
Có học hành lại phải sống cầu an <br />
Phải thu mình xin hai chữ <br />
“Bình yên” …<br />
Có ai thấu chăng<br />
Và ai phải sửa? <br />
<br />
Giáo sư cho tôi biết nhà thơ Xuân Khải đã bị cô lập và tác phẩm của ông không được xuất bản trong suốt 20 năm sau khi viết bài thơ này. Mặc dầu không được đọc toàn bộ nội dung bài thơ “Mùa Xuân Nhớ Bác”, tôi hiểu ra đây là lý do chính yếu cho sự nghèo nàn về đời sống văn hóa nghệ thuật của người dân Việt Nam sống dưới thời bao cấp. Bởi vì ngoài sự thiếu thốn cùng cực về mặt kinh tế, về mặt văn hóa tư tưởng, các văn nghệ sĩ và giới trí thức học giả đã không được tự do sáng tác, đặc biệt các bài viết phản ánh trung thực về đời sống dưới thời bao cấp đều bị kiểm duyệt và không được đăng tải. Một phần nào, nhà nước Việt Nam cũng đã xác nhận sự kiểm duyệt khắt khe này qua lời ghi “một cuộc đấu tranh âm thầm giữa cái bảo thủ cố hữu và cái mới mẻ mong manh đang diễn ra” . <br />
<br />
Cuộc triển lãm kết thúc bằng một tấm panel lớn trưng bày những bức ảnh về các buổi gặp gỡ giữa các vị lãnh đạo Việt Nam với đối tác quốc tế, chính trị và kinh tế. Bức ảnh lớn nhất ghi lại buổi ký kết giao thương giữa Việt Nam và Mỹ về việc Việt Nam gia nhập WTO. <br />
<br />
Tôi thầm cảm phục giáo sư và viện bảo tàng đã thực hiện cuộc triển lãm chủ đề hiện thực này. Tất cả các hiện vật và hình ảnh dầu rất đơn giản và thô sơ nhưng đều được trưng bày công phu và vì thế, đã phản ánh thành công cuộc sống người Hà Nội nói riêng và toàn dân Việt Nam nói chung trong suốt hơn một thập niên ngay sau cuộc chiến. Giáo sư giới thiệu tôi với hai tiến sĩ trẻ người Mỹ thuộc viện bảo tàng quốc gia Smithsonian, đã có mặt tại Hà Nội để cố vấn viện bảo tàng thực hiện cuộc triển lãm lịch sử này. Giáo sư Nguyễn Văn Huy đã từng đến thăm viện bảo tàng quốc gia Smithsonian tại Washington DC và xem cuộc triển lãm về cuộc sống người Mỹ trong thời kỳ phân chia chủng tộc giữa người da trắng và người da đen. Giáo sư cũng đã được sự giúp đỡ của tổng thống Pháp, Jacques Chirac trong những ngày đầu xây dựng viện bảo tàng dân tộc học, đồng thời sự hợp tác các viện bảo tàng quốc tế khác như Paris’s Museum of Man, Amsterdam’s Tropical Museum, và New York’s Museum of Natural History. <br />
<br />
Với sự hỗ trợ cùng kiến thức và kinh nghiệm quý báu đó, cuộc triển lãm chủ đề hiện thực phê phán “thời bao cấp” mang đến cho du khách thưởng lãm một thông điệp mới mẻ và táo bạo. Trong khi tất cả các viện bảo tàng và cơ quan giáo dục khác vẫn tiếp tục đổ lỗi cho người Mỹ và người Pháp về sự nghèo nàn kinh tế của Việt Nam hậu chiến tranh, cuộc triển lãm đã chính thức phê phán chủ trương kinh tế bao cấp của nhà nước, khẳng định rằng đây là một chế độ “chậm chạp, vô hiệu nghiệm” đã làm trì trệ trí tuệ và khả năng sáng tạo của người dân. Tuy nhiên, viện bảo tàng kết thúc cuộc triển lãm bằng sự ghi nhận công lao của nhà nước Việt Nam qua quyết định hủy bỏ chế độ “bao cấp” do chính họ áp dụng suốt hơn mười năm và “Ðổi Mới” kinh tế. Viện bảo tàng cũng bày tỏ niềm lạc quan tin tưởng cho tương lai kinh tế tốt đẹp hơn của Việt Nam. <br />
<br />
Cuộc triển lãm đã thành công mỹ mãn. Giáo sư hãnh diện cho tôi biết từ ngày khai trương cuộc triển lãm, viện bảo tàng đã đón tiếp hơn 900 du khách mỗi ngày, gấp đôi số khách thường ngày của viện bảo tàng. <br />
Trước khi chia tay, tôi hỏi giáo sư: <br />
- Giáo sư có nguyện vọng và kế hoạch gì trong thời gian sắp tới?<br />
- Tôi mong sao có dịp đưa chương trình triển lãm này sang Mỹ.<br />
Tôi trả lời: <br />
- Nếu mang sang Mỹ triển lãm được thì hay biết mấy. Ðây sẽ là một bài học rất hữu ích cho người Mỹ, vì đây không chỉ là cuộc sống của người dân Việt Nam dưới thời bao cấp mà thôi, mà là cuộc sống của hàng triệu triệu người dân Nga sô trước khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ, và chắc chắn cuộc sống này vẫn còn đang tiếp diễn tại Bắc Hàn. Có lẽ người Mỹ sẽ kinh ngạc và thông cảm hơn cho nỗi đau phải rời bỏ quê hương của người Việt tị nạn. <br />
Tôi nói tiếp: <br />
- Mặc dầu nơi cháu sinh sống có rất nhiều người Việt Nam nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có một viện bảo tàng hay một trung tâm văn hóa nghệ thuật Việt Nam quy mô nào cả. Cháu không những mong muốn mang được cuộc triển lãm này mà sau này có thể xin phép giáo sư mang luôn các căn nhà dân tộc ngoài kia của viện bảo tàng sang Mỹ để cho các cháu thế hệ thứ hai đến tìm hiểu và hãnh diện về nguồn gốc và văn hóa của cha ông mình. <br />
Giáo sư cười xòa, rồi nghiêm túc nói với tôi: <br />
- Suốt hơn mười năm qua, tôi đã trải qua nhiều gian nan để thành lập viện bảo tàng dân tộc học này. Tuy nhiên, tôi tin rằng điều gì cũng có thể làm được nếu mình có chí hướng và quyết tâm. <br />
Tôi đồng ý với giáo sư và đọc một tràng dài lời văn bất hủ của học giả Nguyễn Bá Học:<br />
- Vâng. “Ðường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông. Xưa nay những đấng anh hùng đã làm nên những việc gian nan không ai làm nổi. Ðó cũng là nhờ có gan mạo hiểm, ở đời không biết cái khó là gì...”<br />
<br />
Tôi hứa với giáo sư là sẽ viết bài về cuộc triển lãm “thời bao cấp” ngay sau khi trở về Mỹ. Nhưng từ ngày thực hiện Việt Art Center, tôi phải tạm ngưng tạp chí TransViệt Imex để bảo tồn và phát triển Việt Art Center. Hôm nay sau tám tháng khai trương Việt Art Center, với sự bảo trợ của viện đại học tiểu bang California – Fullerton và công ty bảo hiểm Farmers Insurance, Việt Art Center được chọn để hân hạnh trưng bày cuộc triển lãm chủ đề “Exit Saigon, Entering Little Saigon” của viện bảo tàng quốc gia Smithsonian. Tôi “mở lại hồ sơ cũ”, đọc tập tài liệu do giáo sư Nguyễn Văn Huy giao cho tôi, và viết bài tường trình về cuộc triển lãm “thời bao cấp” hầu người Mỹ và giới trẻ Việt Nam thuộc thế hệ thứ hai có thể hiểu thêm nguyên do “Exit Saigon” của người Việt tỵ nạn chúng tôi. Ngồi đọc gần 100 bài viết của các phóng viên nhà báo Việt Nam, hầu hết ca ngợi công ơn của nhà nước Việt Nam đã nhanh chóng thực hiện “Ðổi Mới”, đưa người dân Việt Nam ra khỏi đói khổ và nghèo nàn. Tuy nhiên, không có một nhà báo nào nhắc đến lời mà giáo sư đã nói với tôi trong buổi gặp gỡ đầu tiên, đó là “thời bao cấp” là nguyên nhân mà tôi phải rời xa cha mẹ ra đi tìm một tương lai tươi sáng hơn trên một chiếc thuyền bé nhỏ mong manh ngày nào. <br />
<br />
Thời bao cấp và sự kiểm soát tư tưởng gắt gao đã khiến cho hàng trăm hàng ngàn người Việt Nam phải mạo hiểm liều mình ra đi mà theo thống kê, ước chừng 500,000 người đã bỏ mình trên biển cả, hay chỉ một nửa số người ra đi là còn sống đến được bến bờ tự do no ấm. Dầu sao, nếu tiếp tục luận bàn về lịch sử bi thương của dân tộc Việt Nam thì tôi sẽ không thể nào kết thúc bài viết này được. Vả lại, từ lâu tôi đã cố quên đi tuổi thơ sống dưới thời bao cấp, một thời đáng để quên, mặc dầu mãi mãi tôi nhớ rằng tôi là người Việt Nam, một đời cần để nhớ. Ước mơ của tôi giống như ước mơ của người dân Hà Nội khi còn đang sống trong thời bao cấp, cũng giống như ước mơ giản dị ngàn đời của người dân Việt Nam, “luôn cầu mong cho con cái khỏe mạnh, hạnh phúc. Những ước mơ đó chưa bao giờ thay đổi.</span>” (April 2007) <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112119972152869_111056438925889_130962_6473457_n.jpg" /></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333caption" style="color: #0000bf; font-style: italic; font-weight: normal;"><span style="font-size: x-small;">Professor Nguyễn Văn Huy & Michelle Phương Thảo (2005)</span></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash1/25434_112120578819475_111056438925889_130964_4277690_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash1/25434_112121115486088_111056438925889_130966_8016285_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112121458819387_111056438925889_130967_1232630_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112121615486038_111056438925889_130968_5782911_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112122568819276_111056438925889_130972_7268905_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112123518819181_111056438925889_130974_3393151_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/25434_112223178809215_111056438925889_131242_5744260_n.jpg" /></div></div><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_none"> <div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333photo_img"><img class="yiv2098465581ecxyiv1013365333img" src="http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash1/25434_112224382142428_111056438925889_131243_3158050_n.jpg" /></div></div><span style="color: #6000bf;"></span></div></div></div></div></div></div></div></div></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></blockquote><blockquote id="yui_3_2_0_5_1312432225752948"><div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" id="yui_3_2_0_5_1312432225752943"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752940">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752937"><td id="yui_3_2_0_5_1312432225752934" valign="top"><div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752927">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752924"><td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"><div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752915">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752912"><td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"><div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752903">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752900"><td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"><div id="yiv2098465581ecxyiv1013365333"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="yiv2098465581ecxyiv1013365333" id="yiv2098465581ecxyiv1013365333bodyDrftID"><tbody id="yui_3_2_0_5_1312432225752891">
<tr id="yui_3_2_0_5_1312432225752888"><td id="yiv2098465581ecxyiv1013365333drftMsgContent" style="font-family: arial; font-size: 10pt;"><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" id="yui_3_2_0_5_1312432225752883" style="font-weight: normal;"><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333MsoNormal" id="yui_3_2_0_5_1312432225752880" style="font-weight: bold;"><div style="font-weight: normal;"><div style="font-weight: normal;"><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333TitleNewDetail" style="color: #7f007f; font-family: verdana,helvetica,sans-serif;"><div class="yiv2098465581ecxyiv1013365333DateNewDetail"><div style="text-align: justify;"><div style="text-align: right;"><div style="font-weight: normal;"><span style="color: #6000bf;">HÀ NỘI UNDER THE SUBSIDY ECONOMY 1975-1986</span><span style="color: #6000bf;">A TIME TO FORGET, A LIFE TO REMEMBER </span></div></div></div></div></div></div></div></div></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></blockquote> <span style="font-size: large;"><span style="font-size: x-large;"><br />
</span></span>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-41759600407542350262011-07-26T11:39:00.000-07:002011-07-26T11:39:01.677-07:00Thiền Vipassana trong nhà tù<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><object width="320" height="266" class="BLOGGER-youtube-video" classid="clsid:D27CDB6E-AE6D-11cf-96B8-444553540000" codebase="http://download.macromedia.com/pub/shockwave/cabs/flash/swflash.cab#version=6,0,40,0" data-thumbnail-src="http://2.gvt0.com/vi/1QrRvuOv_do/0.jpg"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/1QrRvuOv_do&fs=1&source=uds" /><param name="bgcolor" value="#FFFFFF" /><embed width="320" height="266" src="http://www.youtube.com/v/1QrRvuOv_do&fs=1&source=uds" type="application/x-shockwave-flash"></embed></object></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/Ks1I5-zAGto?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/lFc5OJLHDbQ?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/IKxaaDuwiCA?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/QJmRhWWiV0g?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/w1VybABsYvc?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/CSF23tg7RBY?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><span style="font-size: large;">Thiền Vipassana trong nhà tù</span>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-56767551563656052692011-07-26T08:01:00.000-07:002011-07-26T08:01:10.681-07:00WORLD's SECOND RICHEST MAN<div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><span style="color: black; font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="color: black; font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span></div><div> <div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><br />
</div></div><div> <div> <div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><br />
</div></div><div> <div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><br />
</div></div><div> <div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><span style="color: blue; font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="color: blue; font-family: Arial; font-size: 10pt;">There’s wisdom in this message and we can gain from it. God bless…</span></span><span style="color: black; font-family: Times;"><span style="color: black; font-family: Times;"></span></span></div></div><div> <div class="ecxMsoNormal" style="background: white;"><br />
</div></div><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0in;" valign="top"> <div id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604"><div><div><div><div><div><div> <div> <div> <div> <div> <div> <div> <div> <div> <div> <div class="ecxMsoNormal"><br />
</div></div></div><div> <div> <div> <div id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604ecxAOLMsgPart_3_f3c9bd6d-a51e-4922-88fc-30b194e989af"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0in;" valign="top"> <div> <div class="ecxMsoNormal"><span style="font-family: Times New Roman; font-size: small;"><span style="font-size: 12pt;">What wisdom and truely the best way to live.........enjoy what you have and live comfortably.</span></span></div></div><div id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604ecxyiv1230998226"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable" style="width: 100%;"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt; width: 100%;" width="100%"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <table border="0" cellpadding="0" cellspacing="3" class="ecxMsoNormalTable"><tbody>
<tr> <td style="padding: 0.75pt;" valign="top"> <div> <div class="ecxMsoNormal"><b><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: large;"><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: 18pt; font-weight: bold;">"I always knew I was going to be rich.</span></span></b><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"> </span></span><b><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: large;"><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: 18pt; font-weight: bold;">I don't think I </span></span></b><br />
<b><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: large;"><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: 18pt; font-weight: bold;">ever doubted it for a minute"</span></span></b><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"> </span></span><b><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: large;"><span style="color: #a16252; font-family: Arial; font-size: 18pt; font-weight: bold;">- Warren Buffett</span></span></b><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"> </span></span><br />
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"> </span></span> <br />
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image012.jpg" height="480" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1026" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=13" width="632" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image013.jpg" height="474" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1027" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=10" width="632" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image014.jpg" height="474" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1028" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=8" width="632" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image015.jpg" height="470" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1029" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=5" width="627" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image016.jpg" height="471" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1030" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=14" width="627" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image017.jpg" height="470" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1031" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=12" width="627" /><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image018.jpg" height="470" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1032" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=9" width="627" /><span style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image019.jpg" height="470" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1033" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=7" width="627" /><span style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image020.jpg" height="469" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1034" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=11" width="625" /><span style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description:
image021.jpg" height="469" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1035" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=6" width="625" /><span style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span><span style="font-family: Arial;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span><img alt="Description: image022.jpg" height="476" id="ecxyiv773119332ecxyiv1522707604_x005f_x0000_i1036" src="https://webmail.shaw.ca/attach.msc?sid=&mbox=INBOX&uid=20915&number=4" width="626" /><span style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="font-family: Arial; font-size: 10pt;"><br />
</span></span></div></div></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table></div></td></tr>
</tbody></table></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></div></td></tr>
</tbody></table></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-11770033812725442722011-07-25T17:40:00.000-07:002011-07-25T17:40:00.762-07:00Sài Gòn, ngày 12-06-2011) Bài hát "Đáp Lời Sông Núi", nhạc & lời: Trúc Hồ, được hát tại cuộc Biểu tình chống Tàu cộng xâm lược Việt Nam<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/Y4Qz89H7wek?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Sài Gòn, ngày 12-06-2011) Bài hát "Đáp Lời Sông Núi", nhạc & lời: Trúc Hồ, được hát tại cuộc Biểu tình chống Tàu cộng xâm lược Việt Nam, với sự phụ họa của đồng bào Việt Nam trên toàn thế giới. Hợp ca: Asia 58.Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-18857842792074985572011-07-25T17:28:00.000-07:002011-07-25T17:28:43.742-07:00Cộng Đồng Người Việt tại Toronto biểu tình chống Trung Cộng<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><object width="320" height="266" class="BLOGGER-youtube-video" classid="clsid:D27CDB6E-AE6D-11cf-96B8-444553540000" codebase="http://download.macromedia.com/pub/shockwave/cabs/flash/swflash.cab#version=6,0,40,0" data-thumbnail-src="http://1.gvt0.com/vi/4POtYljQM_E/0.jpg"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/4POtYljQM_E&fs=1&source=uds" /><param name="bgcolor" value="#FFFFFF" /><embed width="320" height="266" src="http://www.youtube.com/v/4POtYljQM_E&fs=1&source=uds" type="application/x-shockwave-flash"></embed></object></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-43744932183341644692011-07-25T17:20:00.000-07:002011-07-25T17:20:23.297-07:00BiểuTình ChốngTrungCộng Tokyo 24 07 2011<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><object width="320" height="266" class="BLOGGER-youtube-video" classid="clsid:D27CDB6E-AE6D-11cf-96B8-444553540000" codebase="http://download.macromedia.com/pub/shockwave/cabs/flash/swflash.cab#version=6,0,40,0" data-thumbnail-src="http://3.gvt0.com/vi/To_r-zFMu58/0.jpg"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/To_r-zFMu58&fs=1&source=uds" /><param name="bgcolor" value="#FFFFFF" /><embed width="320" height="266" src="http://www.youtube.com/v/To_r-zFMu58&fs=1&source=uds" type="application/x-shockwave-flash"></embed></object></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-51092887374612956962011-07-25T16:52:00.000-07:002011-07-25T16:52:24.797-07:00Cộng đồng Người Việt tại PARIS biểu tình chống Trungcộng và CSVN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/u6xt8U0gawI?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div><h1 id="watch-headline-title" style="padding-bottom: 8px;"> <span class="" dir="ltr" id="eow-title" style="vertical-align: top;" title="Cong Dong Nguoi Viet tai PARIS_18-06-2011.flv"> <span style="font-size: small; font-weight: normal;">Cong Dong Nguoi Viet tai PARIS_18-06-2011.flv</span> </span></h1>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-8419536973101289172011-07-24T13:54:00.000-07:002011-07-24T13:54:50.552-07:00Lịch Sử Ngày Quốc Tế Giới Trẻ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/yx0kfmmZYNI?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-46469717979745803092011-07-24T13:50:00.001-07:002011-07-24T13:50:37.407-07:00Phim Tài Liệu 26 Năm WYD với giọng nói của Đức Gioan Phaolô II<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/VtN76RhT6vU?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-85507660097524714622011-07-23T11:47:00.001-07:002011-07-23T11:47:34.142-07:00Nằm trên đường rày tầu để chữa bệnh<div id="yui_3_2_0_1_13114466014902242"> <div> <h1><span style="color: #cc0000; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><br />
</span></h1><br />
<div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Bất chấp nguy hiểm, hàng loạt người dân Nam Duong nằm la liệt trên đường rày tầu hỏa để chữa bệnh. </span></div></div><div id="yui_3_2_0_1_13114466014902241"> <div id="yui_3_2_0_1_13114466014902240"> <div id="yui_3_2_0_1_13114466014902239"><span id="yui_3_2_0_1_13114466014902238" style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Nam Duong không chỉ là đất nước nổi tiếng với các thủ thuật liên quan đến rắn, hủ tục trừ tà mà còn nổi tiếng với nhiều hình thức chữa bệnh kỳ quái.</span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Mới đây các phóng viên ngoại quốc đã ghi lại được những hình ảnh về phương thức chữa bệnh vô cùng đặc biệt: “Nằm trên đường rày tầu hỏa, bách bệnh tan biến”.</span></div><table align="center" border="1" cellpadding="1" cellspacing="1" style="width: 200px;"><tbody>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--5-.jpg" /></span></td></tr>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--1-.jpg" /></span></td></tr>
</tbody></table><div style="text-align: center;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><i>Người dân địa phương tin rằng dòng điện trên đường rày có thể chữa bách bệnh</i></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Vào một buổi sáng đẹp trời, khô ráo, đông đảo người dân tại khu Sunda (phía tây Nam Duong) tập trung tới gần địa điểm có tầu hỏa đi qua. Người già, trẻ em, thanh niên, thiếu nữ… đủ mọi thành phần xã hội cùng thoải mái nằm sát cạnh nhau. Họ tin rằng dòng điện trên đường rày có thể giúp mình chữa trị tất cả các căn bệnh mà không tốn kém chi phí.</span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Mặc dù hiệu quả của cách chữa bệnh truyền thống này chưa được kiểm chứng nhưng người dân vẫn tin tưởng và thực hiện theo phong trào đều đặn theo từng mùa.</span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><b>Một số hình ảnh về hình thức chữa bệnh kỳ lạ này:</b></span></div><table align="center" border="1" cellpadding="1" cellspacing="1" style="width: 200px;"><tbody>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--2-.jpg" /></span></td></tr>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" height="613" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712477-chuyen-la--9-.jpg" width="500" /></span></td></tr>
</tbody></table><div style="text-align: center;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><i>Bất chấp nguy hiểm rình rập, họ vô tư nằm trên đường rày giữa tiết trời oi ả</i></span></div><table align="center" border="1" cellpadding="1" cellspacing="1" style="width: 200px;"><tbody>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--7-.jpg" /></span></td></tr>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--6-.jpg" /></span></td></tr>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--4-.jpg" /></span></td></tr>
</tbody></table><div style="text-align: center;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><i>Người dân địa phương rủ nhau cùng chữa bệnh theo lời tương truyền xa xưa</i></span></div><table align="center" border="1" cellpadding="1" cellspacing="1" style="width: 200px;"><tbody>
<tr> <td><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712313-chuyen-la--3-.jpg" /></span></td></tr>
<tr> <td rowspan="2"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Nằm trên đường ray tầu để chữa bệnh, Phi thường - kỳ quặc, Chuyen la,chuyen la co that,chuyen la the gioi,chua benh,benh la,nhung cach chua benh la" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2011/images/2011-07-15/1310712477-chuyen-la--8-.jpg" /></span></td></tr>
<tr></tr>
</tbody></table><div style="text-align: center;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><i>Hình thức chữa bệnh không tốn kém chi phí rất được ưa chuộng</i></span></div></div></div></div><div style="text-align: center;"> ===============</div><div> </div><div> <div> <h1><span style="color: #cc0000; font-family: Times New Roman;">Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái </span></h1><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">Bị mệt mỏi? Hãy thử dùng rắn xem. Còn đau dạ dày? Ăn ếch sống sẽ hết. Với một số người, tủ thuốc không phải là nơi duy nhất họ có thể đến để giải thoát khỏi bệnh tật. </span></div><div> <div> <div> <div> <div> </div></div></div></div></div></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">1. Phương pháp chữa bệnh bằng "cá rỉa" tại một khu nghỉ suối nước nóng ở <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_2" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Hakone</span> Kowakien, tây <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_3" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Tokyo</span>, Nhật Bản. "Cá bác sỹ" sẽ loại bỏ da chết ở chân và chữa một số bệnh liên quan đến da. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_2.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">2. Liz Cohen được rắn mát xa tại một spa ở làng Talmey El'Azar, miền bắc <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_4" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Israel</span>. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_3.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">3. Một người mắc bệnh hen suyễn ở <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_5" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Bombay</span> nuốt một con cá sống để chữa bệnh. Người ta đã nhét một ít thuốc lá vào miệng con cá sông nhỏ này rồi sau đó cho người bệnh nuốt xuống cổ họng. Một số người Ấn Độ tin rằng đây là cách chữa bệnh hen suyễn nhanh nhất. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_4.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">4. Thưởng thức phương pháp chữa bệnh bằng bùn tại một nhà điều dưỡng ở Trung Quốc. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_5.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">5. Một bệnh nhân được chữa đốt sống cổ bằng phương pháp truyền thống của Trung Quốc tại một bệnh viện thuộc tỉnh Giang Tô. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_6.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">6. Jiang Musheng, 66 tuổi, ở tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc, bị đau dạ dày và ho nặng 20 năm trước. Cho đến một ngày có người tên là Yang Dingcai đã chỉ cho ông cách chữa bệnh bằng ăn ếch sống. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_8.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">7. Thầy lang Pan Rerngprasarn ở tỉnh <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_6" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Buriram</span>, <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_7" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Cambodia</span>, chữa bệnh bằng cách: Chôn bệnh nhân trong cát nóng ngập đến tận cổ. Theo thầy lang, cách này có thể chữa bách bệnh, từ ung thư tới tâm thần. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_9.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">8. Haj Mohamed el-Minyawi, ở <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_8" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Cairo</span>, cho rằng có thể chữa mọi đau đớn, bệnh tật của con người, từ thận, ruột thừa và thậm chí là ung thư chỉ bằng cách cho ong châm. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_10.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">9. Một liệu pháp chăm sóc sức khỏe cho bà bầu ở <span class="yiv1338596146yshortcuts" id="yiv1338596146lw_1311426600_9" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Lima, Peru</span>, nhằm kích thích phát triển trí não của em bé trong bụng mẹ. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_11.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">10. Một phương pháp chữa bệnh của người Trung Hoa, với một quả óc chó trên mắt, rồi đốt lá ngải cứu ở bên tai. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_12.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">11. Một loại bùn đen chữa bệnh ở khu nghỉ dưỡng thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_13.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">12. Một phương pháp chữa bệnh lạ khác của người Trung Quốc ở tỉnh Sơn Đông: cho bọ cạp chết "yên nghỉ" trên mặt. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_14.jpg" /></span></div><div><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;">13. Một bệnh nhân được điều trị bằng phương pháp giác ở bệnh viện châm cứu và bấm huyệt tại Thượng Hải. Người ta cho rằng có thể lấy được nhiệt ra khỏi cơ thể bằng những chiếc chén được làm nóng lên rồi cho úp ngược như thế này. </span></div><div align="center"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><img alt="Những phương pháp chữa bệnh kỳ quái, Chuyện lạ, Phi thường - kỳ quặc, " src="http://anh.24h.com.vn/upload/news/2008-07-17/anhcqtreatment150708_15.jpg" /></span></div></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-20013315010437254972011-07-22T12:30:00.001-07:002011-07-22T12:30:24.344-07:00Mắt của trái tim.<span id="yui_3_2_0_1_131136023396925167" style="font-family: Arial; font-size: x-small;"></span><br />
<div style="font-style: italic;"><span id="yui_3_2_0_1_131136023396925167" style="font-family: Arial; font-size: x-small;"><span style="background-color: #ffccff;"><span style="font-family: Times New Roman; font-size: small;"><span style="font-size: 12pt;"></span></span></span><b><span style="color: #6000bf; font-size: large;"><span style="color: #6000bf; font-size: 18pt; font-weight: bold;"> </span></span></b><b><span style="color: #6000bf; font-size: x-large;"><span style="color: #6000bf; font-size: 24pt; font-weight: bold;"></span></span></b><b><span style="color: #6000bf; font-size: medium;"><span style="color: #6000bf; font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"></span></span></b> </span></div><span id="yui_3_2_0_1_131136023396925167" style="font-family: Arial; font-size: x-small;"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925157" style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925156"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925155"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925154"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925153"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925152"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925151"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925150"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925149"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925148"> <div id="yui_3_2_0_1_131136023396925147"><span id="yui_3_2_0_1_131136023396925146" style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span id="yui_3_2_0_1_131136023396925145" style="font-size: 18pt;">Xilin Diweng có một bài hát: "Because you love me". Lời ca viết rằng: "Nếu anh không nhìn thấy, em sẽ là mắt anh, khi anh không nói, em sẽ là tiếng anh"...</span></span></div></div></div></div></div></div></div><div> <div> <div><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Lời hát đã khiến tôi nhớ đến đôi vợ chồng mù ở trong thôn bà ngoại tôi.</span></span></b></div></div></div></div></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Đôi vợ chồng mù trong thôn bà ngoại tôi năm nay đã sắp sửa tám mươi tuổi, đã có một đống con cháu. Nghe bà ngoại kể lại, khi cưới nhau, chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu chú rể đều không nhìn thấy mầu sắc, song chú rể vẫn sai người cuốn đầy lụa điều lên đầu bò và xe bò. Đón cô dâu về nhà, chú rể dắt tay vợ đi rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, rà mò khắp lượt các ngóc ngách trong nhà. Viêc khó khăn hơn cả là múc nước giếng ở cạnh nhà , lần nào cũng thế, hai người dắt nhau đi, vợ sờ thấy cây trụ gỗ trồng ở cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt tay chồng. Chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên. Trong thôn có người đến giúp, hai người thường từ chối, họ bảo:"Các anh giúp được một giờ, không giúp được chúng tôi một đời". Cứ như thế, hai vợ chổng luôn luôn tay dắt taynhau gánh nước cho đến khi đứa con đầu có thể gánh nổi một gánh nước. Dân làng cảm thấy lạ lùng, đã có những trai gái trẻ trong thôn đã từng vì đất trơn trượt chân ngã xuống giếng, nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ như vậy. Càng lạ lùng hơn là chuyện, mặc dù giữa đám đông người đang cùng nhau nói chuyện hỉ hỉ hả hả, hai người mù vẫn có thể nhờ vào tiếng hít thở dài dài tìm ra nhau.</span></span></b></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Bởi không nhìn thấy, dù mưa dù gió, người ta thường trông thấy hình ảnh hai người dắt tay nhau. Dù làm việc gì, họ cũng tay trong tay. Tay trong tay, hình tượng để nhiều nhà văn viết đi viết lại ấy, đã xuất hiện suốt nửa thế kỷ ở trong cái thôn nhỏ bé không ai biết đến này.</span></span></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Ông chồng là tay thổi kèn trong ban nhạc của thôn quê, thường đến các đám cưới của người khác thổi những bài: "Trăm con chim nhìn Phượng Hoàng", "Niềm vui đầy nhà"..măc dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng chỉ có một yêu cầu, cho người vợ mù cùng đi. Khi chồng thổi kèn, vợ ngồi bên ông lặng lẽ nghe, dường như những điệu nhạc vui nhộn này đều là thổi cho bà. Trên khuôn mặt người vợ mù thường hay đỏ ửng lên, khiến ai nấy cũng cảm thấy người đàn bà mù đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết chừng nào.</span></span></b></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Về sau này, hai vợ chồng đều đã già, không bao giờ đi ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trồng nhiều hoa trong sân nhà mình, đều là giống hoa tươi rực rỡ, đến kỳ hoa nở, cả sân đỏ rực. Một lần ông sơ ý bị ngã què chân. Trong những ngày ông nằm ở bệnh viện, bà bốn ngày liền không ăn một hạt cơm vào bụng, bà bảo, không sờ thấy bàn tay quen thuộc kia, bà không còn hồn vía nào nữa.</span></span></b></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Con cái của ông bà đã từng vui đùa hỏi bố mẹ: nếu ông trời giành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có định dùng mắt nhìn nhau không?</span></span></div></div></div><div style="color: #6000bf; font-style: italic;"> <div> <div><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Bà mẹ mù trả lời: "Các con nhìn người bằng mắt, bố mẹ <span style="font-weight: bold;">nhìn người bằng trái tim, tim sáng hơn mắt, thật hơn mắt</span><span style="font-weight: bold;">".</span></span></span></div></div></div><div style="color: #6000bf;"> <div> <div style="font-style: italic;"><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;">Ông bố mù bảo: "Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con, đã đều in vào trái tim bố. Bố chưa bao giờ trông thấy một người đẹp nhất, trong trái tim bố, thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì, mắt là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng chia ra tốt, xấu, nhìn cái gì cũng muốn có cái đó!"</span></span></div><div><br />
<span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt;"></span></span></div><b><span style="color: #6000bf; font-size: medium;"><span style="color: #6000bf; font-size: 13.5pt; font-weight: bold;">Kế Dũng</span></span></b></div></div></span>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-41984996820961282692011-07-22T12:10:00.000-07:002011-07-22T12:11:15.525-07:00bạn hãy nhớ lấy câu chuyện này nhé !<div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;">Khi nào bạn thấy không có đủ thời gian trong 24 tiếng để xử lý mọi việc lớn nhỏ, </span></span></span></span></i></b><b><span style="color: black; font-size: medium;"><span style="color: black; font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"> </span></span></b><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><i><span style="color: #441415; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"> bạn hãy nhớ lấy câu chuyện này nhé ! </span></span></i></b></div></div><div><div><div><div><div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><span style="font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><img border="0" height="286" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1026" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=15&fid=Inbox&inline=1" width="210" /> <img border="0" height="272" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1027" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=16&fid=Inbox&inline=1" width="328" /><br />
</span></span></i></b></div></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Một giáo sư triết học lúc lên lớp đã đưa cho nhóm sinh viên xem một cái keo không rồi đặt vào đấy những quả banh đánh golf.</span></span></i></b></div></div></div></div><div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg4IlYiLjaT3bbr9bZdMeIJtbHiNXRdZAoKQshidwonZFcLY4ucuIIc-0LvRf_kiTQAFnJxnPxu_ivLcuAnDA7YAeHKpqP5m9JgyIM5L2KjQwNVxkXwf9gXm7DsrxB2HBf_eMX5YWY_Pw8/s1600/golf.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg4IlYiLjaT3bbr9bZdMeIJtbHiNXRdZAoKQshidwonZFcLY4ucuIIc-0LvRf_kiTQAFnJxnPxu_ivLcuAnDA7YAeHKpqP5m9JgyIM5L2KjQwNVxkXwf9gXm7DsrxB2HBf_eMX5YWY_Pw8/s1600/golf.gif" /></a></div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;"><br />
<br />
Xong rồi ông hỏi cử tọa : " Các em thấy cái keo này đã đầy chưa? "</span></span></span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
- "Thưa GS, đã đầy rồi !", nhóm SV đồng thanh trả lời</span></span></i></b></div></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
Vị GS mới lấy một hộp bi vả đổ vào keo.</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;"><img border="0" height="286" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1029" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=18&fid=Inbox&inline=1" width="210" /><br />
</span></span></span></span></i></b></div></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">các viên bi đã trám vào chổ trống giữa các quả banh.</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;">Vị GS lại hỏi đám học trò của ông thế cái keo đã đầy chưa?<br />
Cả nhóm lại trả lời đồng loạt : VÂNG, đã đầy rồi !</span></span></span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;"> </span></span>Sau đó GS đã lấy một bịch cát đổ tiếp vào trong keo.</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;"> <img border="0" height="286" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1030" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=19&fid=Inbox&inline=1" width="210" /><br />
</span></span></span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Dĩ nhiên là cát đã bít hết khoảng trống trong keo và GS lại hỏi đám SV cái keo đã đầy chưa?</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Tất cả đều trả lời là keo đã đầy .</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
Tức thì GS chế vào keo hai tách cà phê.</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #441415;"><span style="color: #441415;"><br />
<img border="0" height="63" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1031" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=20&fid=Inbox&inline=1" width="165" /> <img border="0" height="49" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1032" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=21&fid=Inbox&inline=1" width="152" /><br />
</span></span></span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Và dĩ nhiên là cà phê đã choán kín khoảng trống giữa các hạt cát !</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #007f40; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
</span></span></i></b><b><i><span style="color: #441415; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><img border="0" height="286" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1033" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=22&fid=Inbox&inline=1" width="210" /></span></span></i></b><b><i><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
</span></span></i></b><b><i><span style="color: #441415; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"> </span></span></i></b><b><i><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
</span></span></i></b><b><i><span style="font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Các Sinh Viên đồng thanh cười to !</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #441415; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">Đợi chúng cười xong, Giáo Sư mới nói :</span></span></i></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><i><span style="color: #00007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">"</span></span></i></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Tôi muốn ví cái keo như cuộc đời của các em </span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="color: #7f007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #7f007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Những quả banh golf</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"> <img border="0" height="42" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1034" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=23&fid=Inbox&inline=1" width="43" /> tượng trưng cho những </span></span></b><b><i><span style="color: #7f007f; font-size: large;"><span style="color: #7f007f; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">điều</span></span></i></b><b><span style="color: #7f007f; font-size: large;"><span style="color: #7f007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"> <i><span style="font-style: italic;">quan trọng</span></i></span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"> với bản thân các em như </span></span></b><b><i><span style="color: #7f007f; font-size: large;"><span style="color: #7f007f; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;">gia đình, con cái, sức khỏe</span></span></i></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">.</span></span></b><b><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Cuộc đời của các em có thể nói là đầy đủ nếu các em mất mọi thứ nhưng vẫn giữ được những yếu tố quan trọng này.</span></span></b><b><span style="color: blue; font-size: x-small;"><span style="color: blue; font-size: 10pt; font-weight: bold;"> </span></span></b><b><span style="color: black; font-size: medium;"><span style="color: black; font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"> </span></span></b></div></div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #bf005f;"><span style="color: #bf005f;"> Những viên bi</span></span><span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;"> <img border="0" height="28" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1035" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=24&fid=Inbox&inline=1" width="28" /> là những thứ thiết yếu khác như </span></span><span style="color: #bf005f;"><span style="color: #bf005f;">công việc làm, nhà cửa, xe cộ</span></span><span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;"> vv... </span></span></span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: medium;"><span style="font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="color: #7f3f00; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #7f3f00; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Cát</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"> <img border="0" height="28" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1036" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=25&fid=Inbox&inline=1" width="28" /> tượng trưng cho </span></span></b><b><span style="color: #7f3f00; font-size: large;"><span style="color: #7f3f00; font-size: 18pt; font-weight: bold;">những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">.<br />
Nếu tôi đổ cát vào keo đầu tiên hết thì sẽ không có chổ cho các viên bi hay quả banh golf.. </span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="color: #00007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Trong cuộc sống cũng vậy.</span></span></b><b><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Nếu chúng ta cống hiến hết năng lực và thời gian cho những việc nhỏ thì chúng ta sẽ không bao giờ có chổ cho những điều thực sự quan trọng.</span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="color: #00007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
<u> HÃY CHÚ Ý ĐẾN NHỮNG ĐIỀU THIẾT YẾU TẠO NÊN HẠNH PHÚC CHO TA </u></span></span></b><b><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Hãy nô đùa với con cái (hoặc cháu chắt !!), </span></span></b><b><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">hãy đi khám sức khỏe ít nhất mỗi năm 2 lần,</span></span></b><b><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="color: #007f40; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">hãy đi giải trí cuối tuần với chồng hoặc vợ của mình, hãy cùng tập một môn thể thao.</span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;">Hãy giúp người bạn đời của mình rửa chén, hoặc sửa vòi nước trong bồn tắm vv...</span></span><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;"><br />
</span></span><span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;"> </span></span><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;"><br />
</span></span><span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;">Các em hảy đặt vào keo </span></span></span></span></b><b><span style="color: #00007f; font-size: x-large;"><span style="color: #00007f; font-size: 24pt; font-weight: bold;">đầu tiên hết là những quả banh golf , tức là tập trung năng lực và thời gian cho những điều quan trọng nhất trong đời người: gia đình, con cái, sức khỏe cúa các em!</span></span></b></div></div><div><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal"><b><span style="color: #00007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Hãy thiết lập các ưu tiên, những gì còn lại chỉ toàn là cát mà thôi !</span></span></b><b><span style="color: blue; font-size: x-small;"><span style="color: blue; font-size: 10pt; font-weight: bold;"> </span></span></b><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><span style="font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
<span style="color: #00007f;"><span style="color: #00007f;"> </span></span><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;">Một trong các Sinh Viên giơ tay lên hỏi:</span></span></span></span></b></div></div><div id="yui_3_2_0_5_1311360240893275"><div class="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871MsoNormal" id="yui_3_2_0_5_1311360240893272"><b><span style="font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="font-size: 18pt; font-weight: bold;">" Thưa Giáo Sư, thế tách cà phê tượng trưng cho điều gì ạ ?"<br />
<i><span style="color: #441415;"><span style="color: #441415; font-style: italic;"> </span></span></i><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;"><br />
</span></span><i><span style="color: #441415;"><span style="color: #441415; font-style: italic;"> <img border="0" height="99" id="yiv547395317ecxyiv777584275ecxyiv1267039971ecxyiv683612871_x0000_i1037" src="http://ca.f1612.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f23988%5fAIHSi2IAAAfOTim8nQ5fQ2TbRKs&pid=26&fid=Inbox&inline=1" width="154" /></span></span></i><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;"><br />
</span></span><i><span style="color: #441415;"><span style="color: #441415; font-style: italic;"> </span></span></i><span style="color: #007f40;"><span style="color: #007f40;"><br />
</span></span><i><span style="color: #441415;"><span style="color: #441415; font-style: italic;">Giáo Sư mỉm cười và đáp:</span></span></i></span></span></b><b><i><span style="color: blue; font-size: x-small;"><span style="color: blue; font-size: 10pt; font-style: italic; font-weight: bold;"> </span></span></i></b><b><span style="font-size: medium;"><span style="font-size: 13.5pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b><b><i><span style="color: #441415; font-size: large;"><span style="color: #441415; font-size: 18pt; font-style: italic; font-weight: bold;"><br />
</span></span></i></b><b><span style="color: #00007f; font-size: medium;"><span style="color: #00007f; font-size: 13.5pt; font-weight: bold;">" </span></span></b><b id="yui_3_2_0_5_1311360240893269"><span id="yui_3_2_0_5_1311360240893266" style="color: #00007f; font-size: large;"><span id="yui_3_2_0_5_1311360240893263" style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;">Câu hỏi hay đấy !<br />
Đó là để chứng minh cho thấy ngay cả khi cuộc sống của các em đã hoàn toàn đầy đủ nhưng vẫn còn chổ cho một tách cà phê nhâm nhi cùng một người bạn !</span></span></b></div></div><b><span style="color: #00007f; font-family: Times New Roman; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: 18pt; font-weight: bold;"><br />
</span></span></b>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-70397483612716852512011-07-22T12:05:00.000-07:002011-07-22T12:05:23.708-07:00NGƯỜI QUÉT CHỢMột câu chuyện thật cảm động và súc-tích: <br />
"Nhớ dâng trà cúng sư thúc và dì Linh nghe con?" thầy nhắc chú tiểu khi <br />
thấy chú sửa soạn lên chánh điện để cúng ngọ. <br />
"Bạch thầy, con nhớ," chú đáp. <br />
Đó là câu mà thầy cứ nhắc chú mỗi ngày trước mỗi thời kinh. Chú chẳng <br />
biết sư thúc là ai, dì Linh là ai. Trên chiếc bàn thờ nhỏ đặt cạnh bàn <br />
Tổ, chú chỉ thấy hai cái bài vị được viết bằng chữ Hán chứ chẳng có hình <br />
ảnh gì cả. Vì thầy nhắc mãi nên chú không lúc nào quên, vậy mà thầy cứ <br />
nhắc. Nghe nhắc hoài, ban đầu chú hơi bực mình, nhưng riết rồi cũng <br />
quen. Và khi chú rót trà cúng cho hai người đó, chú cũng làm như một cái <br />
máy chứ không suy nghĩ gì. Chùa chỉ có một thầy một trò, nên thầy thương <br />
chú lắm và chú cũng quí kính thầy vừa như cha mẹ, vừa như thầy, và thỉnh <br />
thoảng như một người bạn đạo. Chú không có tên thế tục. Chú chẳng hiểu <br />
lý do vì sao. Có lẽ vì chú sống ở chùa từ nhỏ nên thầy đã không đặt tên <br />
thế tục cho chú mà chỉ đặt cho chú một pháp danh là Thanh Thị. Chú lớn <br />
lên ở trong chùa, quen với tên gọi mà thầy đặt cho, chẳng thắc mắc gì. <br />
Nhưng đến khi được thầy dạy cho học chữ Hán, chú mới hiểu được cái tên <br />
đọc nghe như tên con gái của mình lại có một ý nghĩa kỳ cục, không được <br />
thanh nhã cho lắm. Nó có vẻ như được đặt ra để đánh dấu một kỷ niệm nào <br />
đó của thầy, hoặc cho chính chú. Chú băn khoăn suy nghĩ mãi về ý nghĩa <br />
của cái tên mà mình đeo mang. Nhân lúc cùng thầy nhổ cỏ sau vườn chùa, <br />
chú hỏi: <br />
"Bạch thầy, tại sao thầy đặt tên con là Thanh Thị?" <br />
"Vì thầy thích đặt như vậy," thầy chú thản nhiên trả lời. <br />
"Lâu nay con tưởng rằng chữ thị có nghĩa là đây, như vầy, giống như chữ <br />
thị trong như thị, đích thị hoặc chữ thị như trong biểu thị, thị hiện... <br />
nhưng mới hôm qua, thầy viết tên con bằng chữ thị có nghĩa là chợ. Con <br />
không rõ là tên con sao lại có cái nghĩa không được hay. Xin thầy giải <br />
thích cho con." <br />
Thầy nghiêm giọng nói: <br />
"Chỉ là tên gọi thôi, có gì mà phải bận tâm, nhổ cỏ đi." <br />
Chú cúi xuống nhổ cỏ tiếp, nhưng được một lúc, chú lại hỏi: <br />
"Con biết đó chỉ là tên gọi thôi, nhưng tên gọi cũng phải nói lên một <br />
cái gì, một ý nghĩa gì chứ." <br />
"Thì chợ cũng là một cái gì, một ý nghĩa gì rồi đó," thầy đáp. <br />
"Con thấy chợ chỉ có ý nghĩa là dơ, ồn ào, phức tạp... toàn là xấu không <br />
à. Con không tìm ra được ý nghĩa nào hay đẹp ở trong nó. Khi thầy đặt <br />
tên con, chắc chắn là thầy có nghĩ đến một ý tưởng hay một hình ảnh gì <br />
đó về cái chợ, phải không, bạch thầy?" <br />
"Nhiều chuyện quá," thầy nói, "nhổ cỏ đi." <br />
Chú im lặng nhổ cỏ, không dám hỏi nữa. Nhưng trong đầu óc chú bắt đầu <br />
nẩy ra những suy tưởng, những phán đoán về sự đặt tên của thầy. Chú <br />
nghĩ, năm nay chú đã mười sáu tuổi rồi, có thể nói là chú đủ trưởng <br />
thành để nghe thầy kể về lai lịch của chú. Lâu nay mỗi lần chú hỏi đến <br />
vấn đề đó, thầy chỉ nói là chú chưa trưởng thành, chưa đến lúc cần biết. <br />
Nhưng dù thầy chẳng nói ra, chú cũng không đến nỗi ngu độn để không biết <br />
rằng chú là một đứa bé mồ côi. Ai cũng có cha mẹ, riêng chú không có. <br />
Cái thực tế đó làm gì thầy che giấu được. Nhưng tại sao lại đặt tên là <br />
Thị, có nghĩa là chợ? Có lẽ... có lẽ cha hay mẹ của chú là người bán <br />
hàng ngoài chợ, hoặc là người chủ chợ. Nhưng ba mẹ chú đâu mà để cho <br />
thầy phải đặt tên? Cũng có thể mẹ chú đi ngang chợ thì sinh ra chú. <br />
Không, nếu mẹ chú sinh ra chú ở chợ thì cũng đem về nhà, và chú vẫn còn <br />
người mẹ đó chứ chú đâu có mồ côi để cho thầy phải đặt tên! Hay là... <br />
hay là thầy lượm được chú ngoài chợ, đem về chùa nuôi cho đến ngày hôm <br />
nay? Chính vì kỷ niệm đó mà thầy đặt tên cho chú là Thị (chợ)? <br />
"Bạch thầy..." chú không ngăn được nỗi háo hức tìm hiểu thân phận mình, <br />
lại mở miệng hỏi. <br />
"Gì nữa đây?" thầy không nhìn chú. <br />
"Có phải... có phải con là đứa con rơi thầy lượm ở ngoài chợ đem về hay <br />
không?" <br />
Thầy ngưng tay nhổ cỏ. Im lặng một lúc, thầy tiếp tục nhổ, vừa nói: <br />
"Nhổ cỏ." <br />
Đến chiều, sau giờ ăn cháo, thầy gọi chú cùng dạo sân với thầy. Hai thầy <br />
trò tản bộ cho đến vườn sau, nơi có hai ngôi mộ mà thỉnh thoảng chú thấy <br />
thầy ra thắp hương. Một cái mộ thì chú biết là của sư thúc chú, còn cái <br />
còn lại chú chẳng biết của ai và cũng không để ý lắm. <br />
"Con đã dâng trà cho sư thúc và dì Linh lúc công phu chiều rồi hả?" thầy <br />
hỏi. <br />
"Bạch thầy, rồi," chú trả lời như máy. <br />
Thầy nhặt mấy chiếc lá nằm trên mộ sư thúc, nhổ vài bụi cỏ mới mọc quanh <br />
hai ngôi mộ. Rồi thầy bắt đầu kể chuyện cho chú nghe. <br />
* <br />
Thầy Hải Chấn đang ngồi đọc sách thì Hải Thanh, sư đệ của thầy, bước <br />
vào, mặt buồn dàu dàu. Hải Chấn hỏi: <br />
"Gì mà sư đệ có vẻ rầu lo vậy?" <br />
Hải Thanh buồn bã đứng nhìn ra cửa sổ một lúc rồi nói: <br />
"Đệ... đã phạm giới..." Hải Thanh nói đến đó thì rơi nước mắt. <br />
Hải Chấn kéo tay sư đệ ngồi xuống, vỗ về: <br />
"Có trầm trọng lắm không? Đệ đã sám hối chưa?" <br />
"Đã sám hối. Nhưng đó là cho tự tâm. Không giải quyết gì được cho hoàn <br />
cảnh." <br />
"Chuyện gì vậy? Nói đi, để xem huynh có thể giúp gì cho đệ không." <br />
"Huynh đừng trách mắng đệ nghe..." <br />
"Phạm tội thì sám hối; huynh trách mắng có thay đổi gì được đâu! Nói đi, <br />
đừng chất chứa trong lòng," Hải Chấn nói với giọng đầy cảm thương. <br />
Hải Thanh đưa hai tay ôm lấy đầu, mặt gục xuống bàn, nói: <br />
"Cô ấy đã có mang." <br />
Hải Chấn sửng sốt một lúc, rồi thở dài, hỏi: <br />
"Cô ấy là ai vậy?" <br />
"Sư huynh không biết đâu. Cô ấy không hề đến chùa mình." <br />
"Vậy làm sao đệ quen để đến nỗi..." <br />
"Thôi, huynh hỏi làm gì chuyện đó cho mệt. Bây giờ, đệ chỉ hỏi huynh một <br />
điều là đệ phải làm sao đây?" <br />
Hải Chấn nhíu mày, thấy khó xử. Theo luật, Hải Thanh đã phạm một trong <br />
các tội Ba-la-di, tức những trọng giới mà đương sự bị coi như mất cả <br />
giới thể, không còn là tỳ-kheo thanh tịnh nữa, không thể chữa được <br />
nữa—như cây dừa, cây cau, đã chặt đi khúc đầu (đoạn đầu) thì không thể <br />
mọc lại tàu lá mới. Đã tới nước đó thì Hải Chấn biết góp ý với Hải Thanh <br />
điều gì nữa. Hải Chấn thở dài nói: <br />
"Huynh cũng chẳng biết phải góp ý với đệ làm sao. Chuyện không đơn giản <br />
đâu. Đệ phải nói rõ sự việc may ra..." <br />
Hải Thanh ngập ngừng lúc lâu rồi kể: <br />
"Cũng vì cái hạnh quét chợ mà đệ vướng phải nghịch cảnh này. Huynh cũng <br />
biết mà, mỗi sáng đệ quét từ sân ra tới chợ, mặc ai cười ai chê, đệ quét <br />
thì cứ quét, vừa quét vừa quán niệm về sự cấu bẩn của thế gian và thanh <br />
tịnh của niết bàn... năm này qua năm nọ, mưa hay nắng, đệ cũng không bỏ <br />
ngày nào. Thế rồi... cô ấy lưu ý đến đệ. Và... một ngày nọ, đệ sa ngã." <br />
"Buồn thay cho đệ. Cô ấy bán ngoài chợ à?" <br />
"Không, cô chỉ đi ngang chợ thôi." <br />
"Vậy bây giờ gia đình cô ấy đã biết rằng chính đệ đã làm... cái chuyện <br />
gì đó chưa?" <br />
"Chưa, cô ấy không nói ra là ai. Nhưng... có lẽ có ngày họ cũng biết. Mà <br />
họ có biết hay không thì... mình cũng phải tự liệu." <br />
"Tự liệu?" <br />
"Ý đệ nói là mình phải giải quyết vấn đề đó bằng cách đến nói chuyện với <br />
gia đình cô ấy, xin hỏi cưới cô ấy, hoặc là... đệ cùng cô ấy trốn đi xa <br />
để khỏi mang tai tiếng cho gia đình cô ấy và cho chùa nữa." <br />
"Nghĩa là đệ sẽ hoàn tục?" <br />
"Chứ biết sao bây giờ. Huynh có cách gì hay hơn không?" <br />
Hải Chấn ứa nước mắt, thương sư đệ mình gặp nghịch duyên đến phải bỏ <br />
đường tu, nhưng chẳng biết phải giúp bằng cách nào. Hải Chấn ngồi lặng <br />
thinh. Một chặp, Hải Chấn nói: <br />
"Huynh chẳng biết cách nào hết, mong đệ tha thứ cho sự chậm lụt của <br />
huynh. Huynh nghĩ chắc phải làm theo một trong hai cách mà đệ nêu ra <br />
thôi. Mà cho dù chọn giải pháp nào, huynh cũng xin lưu ý đệ một điều <br />
rằng đệ nên giải bỏ hình thức tăng sĩ trước khi..." <br />
"Đệ hiểu." <br />
Hai huynh đệ im lặng, mỗi người một dòng suy tưởng. <br />
Hải Chấn nhớ lại bao kỷ niệm mà thầy cùng Hải Thanh trải qua nơi ngôi <br />
chùa này từ thuở còn để chóp đến nay. Hải Thanh thông minh, nhanh nhẹn <br />
mà lại siêng năng nên cái gì cũng vượt qua mặt sư huynh. Nhưng đến khi <br />
sư phụ sắp viên tịch, sư phụ lại giao trọng trách trụ trì cho Hải Chấn. <br />
Lúc đó Hải Chấn đã không nhận vì cho rằng sư đệ vượt trội hơn mình quá <br />
nhiều. Hải Thanh cũng không chịu nhận chức trụ trì, còn sư phụ thì nhất <br />
quyết phải giao chức ấy cho Hải Chấn dù Hải Chấn học hành chậm lụt. Rốt <br />
cuộc Hải Chấn phải nhận. Giờ ra đi, sư phụ không nói gì nhiều ngoài việc <br />
khuyên răn hai huynh đệ nương nhau tu tập, và những lời cuối cùng của sư <br />
phụ đều nhắm vào Hải Thanh, cảnh giác Hải Thanh là không nên chú trọng <br />
vào sở kiến sở văn mà bỏ quên phần tu tập. Sau khi sư phụ mất, Hải Thanh <br />
thức tỉnh, nỗ lực hành trì, không bao giờ chểnh mảng. Rồi một ngày đó, <br />
Hải Thanh bỗng phát nguyện quét luôn cả chợ thay vì chỉ quét sân chùa. <br />
Hải Chấn không ngăn cản chi hạnh nguyện của sư đệ mình vì nghĩ rằng đó <br />
cũng là hạnh tốt thôi. Hải Thanh cho rằng hình ảnh người tu sĩ hiền lành <br />
nhẫn nại có mặt nơi phố chợ đông người sẽ cảm hóa và gây được tín tâm <br />
cho nhiều người. Ngoài ra, quét chợ cũng là một cách tu luyện cho tâm <br />
được định tĩnh ngay giữa chốn náo động. Không ngờ, chính hạnh nguyện cao <br />
đẹp đó lại đốn ngã Hải Thanh trong một nghịch duyên đau xót. <br />
Hải Thanh không ôn lại kỷ niệm xưa mà chỉ ưu tư vấn đề xảy ra trước mắt. <br />
Hải Thanh nhớ đến Thùy Linh, cô gái đã có mang với mình. Cô ấy rất đẹp <br />
và là một tiểu thư con của quan huyện. Với sự thông minh vốn có, lại <br />
thêm sự giúp đỡ bày mưu của cô nữ tì, cô ấy đã tạo đủ điều kiện để lôi <br />
kéo Hải Thanh ngã vào vòng tay mình. Từ những phút đầu Hải Thanh đã biết <br />
mình rơi vào lưới tình, nếu không thức tỉnh quay lại ngay với thiền môn <br />
thì khó bề giữ gìn được đạo hạnh của mình, nhưng bóng sắc lộng lẫy kiêu <br />
sa của nàng đã không để cho Hải Thanh chùn bước mà còn kéo thầy lậm sâu <br />
thêm vào cơn men ái dục. Bây giờ chuyện đã lỡ rồi, không cưỡng lại được <br />
nữa. Hải Thanh muốn rủ Thùy Linh cùng bỏ huyện này trốn đi với mình qua <br />
xứ khác sinh sống và cũng để tránh tiếng cho cả đôi bên, nhưng Thùy Linh <br />
không dám. Nàng đã ở lại để rồi không che dấu được cái thai càng lúc <br />
càng lớn. Nàng đã bị cha đánh đập, mắng chửi dữ dội. Hải Thanh nghe nữ <br />
tì nói lại như vậy nhưng chẳng biết phải làm sao. Nhiều lúc Hải Thanh <br />
muốn lẻn vào tư dinh quan huyện để cứu nàng ra khỏi đó, nhưng lính gác <br />
canh phòng nghiêm mhặt, không cách gì vào được. Dù đã từng xem thế sự <br />
như một giấc mộng hư huyễn, trước tình cảnh đau xót mà Thùy Linh phải <br />
hứng chịu, Hải Thanh không khỏi nghe tan nát trong lòng. <br />
Đêm đó, hai huynh đệ ngồi thức trắng bên bàn sách. Đến lúc mờ sáng, Hải <br />
Thanh mới rời phòng sách vào phòng riêng, lấy khăn chít lấy đầu để che <br />
dấu cái đầu tròn tu sĩ của mình, thay đổi y phục như một người thế tục <br />
rồi từ giã Hải Chấn mà đi. Hải Chấn hỏi: <br />
"Đệ đi đâu vậy?" <br />
"Đến tư dinh quan huyện nói chuyện thẳng với cha cô ấy." <br />
"Sao huynh thấy ái ngại cho chuyến đi này của đệ quá. Thấy có gì không <br />
ổn. Đệ liệu có thể thuyết phục được cha mẹ cô ấy không?" <br />
Hải Thanh không đáp, chỉ nhún vai rồi đi. Hải Chấn níu lại, dúi vào bọc <br />
vải của sư đệ một túi tiền nhỏ: <br />
"Đó là tiền riêng của huynh, không phải của chùa đâu, đừng ngại. Đệ mang <br />
theo để có gì..." <br />
"Cám ơn huynh. Đệ đi đây. Nếu có tin tốt đẹp, đệ sẽ cùng Thùy Linh ghé <br />
thăm huynh trước khi rời xứ này." <br />
Và Hải Thanh đi luôn, không trở lại. Hải Chấn bồn chồn lo lắng suốt cả <br />
ngày và đêm hôm đó. Sáng hôm sau, khi Hải Chấn ra vườn thì thấy xác Hải <br />
Thanh nằm ở trước sân chùa, thân thể tím bầm vì bị đánh đập đến tắt thở. <br />
Hải Chấn đến khiếu nại với quan huyện nhưng huyện đường đóng cửa, lính <br />
gác xua thầy về. Thầy đành ngậm ngùi chôn xác sư đệ sau vườn chùa. Nghĩ <br />
rằng có làm to chuyện lên thì sư đệ nhắm mắt cũng không được yên. <br />
Hai tháng sau, Thùy Linh sinh hạ một bé trai. Nửa đêm nàng lẻn trốn khỏi <br />
dinh, mang con ra chợ, ngồi nơi sạp hàng mà ôn lại chuyện xưa khi nàng <br />
đi ngang đây và bắt gặp nhà sư quét chợ lạ kỳ. Nàng ngồi giữa trời sương <br />
cho đến sáng thì chết, tay vẫn còn ôm đứa bé sơ sinh đang khóc. <br />
Quan huyện lâu nay cố che dấu chuyện con gái mình nhưng nay, cái chết <br />
của Thùy Linh ngay giữa chợ đã làm cho câu chuyện nhanh chóng truyền đi; <br />
ông bực dọc và căm giận đến độ sai lính treo bảng thông báo rằng ông đã <br />
từ đứa con trắc nết phá hoại gia phong, rằng ông không chịu trách nhiệm <br />
về cái chết của Thùy Linh cũng như không chấp nhận đứa con của người <br />
quét chợ. Thông cáo của ông có vẻ như ngầm phán rằng đứa bé phải chịu <br />
chết giữa chợ đời, không ai được phép cứu nó. Vì uy quyền hống hách cũng <br />
như sự giận dữ của quan huyện, không ai dám mang đứa bé sơ sinh về nuôi. <br />
Người ta gỡ đứa bé khỏi vòng tay lạnh giá và cứng đờ của mẹ nó rồi đặt <br />
nó nằm trong một chiếc nôi, để giữa chợ để chờ kẻ nào động lòng trắc ẩn <br />
đến mang nó đi. Những người đàn bà bán hàng ngoài chợ đã chăm lo sữa cho <br />
đứa bé suốt ngày đó, nhưng cũng không ai chịu nhận đứa bé về. Còn xác <br />
Thùy Linh thì được quấn sơ sài bằng một cái chiếu, đặt ở gần đó. Đến <br />
chiều tối thì chuyện đến tai Hải Chấn. Thầy liền tức tốc ra chợ, ôm <br />
chiếc nôi nhỏ mang về chùa. Còn xác Thùy Linh, thầy bảo những người <br />
phật-tử bán hàng ở chợ giúp đem về chùa chôn. Ấy vậy mà quan huyện không <br />
dám động đến Hải Chấn vì cả nể đức hạnh và uy tín của thầy. Đứa bé được <br />
yên thân sống và lớn lên trong cửa chùa. <br />
* <br />
Nước mắt ràn rụa trên hai gò má bầu bĩnh, chú tiểu Thanh Thị quì xuống <br />
chân thầy: <br />
"Tạ ơn thầy cứu sống và nuôi dưỡng con." <br />
Thầy đỡ chú dậy, nói tiếp: <br />
"Sư thúc của con có linh vị thờ trong chùa mà thầy thường nhắc con rót <br />
trà dâng cúng chính là Hải Thanh cha của con đó. Sư thúc với thầy tu học <br />
với nhau từ nhỏ nên ngoài tình đạo bạn còn coi nhau như anh em ruột. <br />
Chuyện của sư thúc khiến thầy đau lòng quá mà không biết giúp bằng cách <br />
nào. Nuôi dưỡng con chỉ là một chuyện nhỏ để biểu lộ sự mến tiếc của <br />
thầy đối với sư thúc thôi. Huống chi, làm sao thầy có thể bỏ mặc một đứa <br />
trẻ kêu khóc không người đoái hoài..." <br />
Chú tiểu Thanh Thị bây giờ đã hiểu vì sao chú có cái tên lạ kỳ đó: Thanh <br />
là tên của cha chú còn Thị chính là chợ, là nơi ghi lại kỷ niệm chua xót <br />
đầu đời của cha chú, mẹ chú, và cả chú nữa. <br />
"Vậy quan huyện hiện nay chính là ông ngoại của con hở, bạch thầy?" <br />
"Không. Ông và phu nhân đều đã qua đời. Quan huyện hiện nay là người mới <br />
được bổ nhiệm." <br />
"Vậy những người ở ngoài chợ... đều biết chuyện của con hở thầy?" <br />
"Mười sáu năm rồi, nhiều người đã dọn đi xứ khác, nhiều người đã chết, <br />
chỉ còn lại rất ít người là biết chuyện của con, nhưng chắc họ cũng quên <br />
khuấy đi rồi. Mà sao con hỏi vậy? Con không muốn người ta biết rằng con <br />
đã xuất thân từ đâu, phải vậy không?" <br />
"Bạch thầy không phải, không phải." <br />
"Như vậy thì tốt. Nhân cách không nằm ở chỗ xuất thân từ đâu mà từ chính <br />
giá trị thực có của mình." <br />
"Dạ, con biết," chú cúi mặt nói nhỏ. <br />
Theo như lời thầy kể, rồi nhìn hai ngôi mộ song song trước mặt, đọc <br />
những chữ Hán viết trên mộ bia, chú thấy rõ đó chính là song thân của <br />
mình. Chú quỳ xuống nhìn thật lâu nơi hai mộ bia, lặng người một lúc <br />
lâu, chú bật khóc thảm thiết. <br />
Vậy đó mà chú vẫn không sao tẩy xóa được nỗi mặc cảm đè nặng trong tâm <br />
khảm mình: rằng chú là một đứa trẻ vô thừa nhận, được sinh ra bởi một <br />
người cha tu sĩ phá giới, một người mẹ khuê các phá gia phong; rằng chú <br />
bị bỏ rơi giữa chợ đời như một tội nhân tử hình ngay từ lúc sơ sinh. Bao <br />
nhiêu ý nghĩ đó ám ảnh chú suốt mấy ngày kế tiếp sau khi nghe thầy kể rõ <br />
sự tình. Thầy theo dõi từng biến động tâm tư hiện trên mặt chú, bèn gọi <br />
chú hỏi chuyện: <br />
"Con sẽ mang buồn cho đến bao giờ? Có sinh tức có diệt, sao phải ôm mãi <br />
nỗi đau khổ biệt ly như thế!" <br />
Chú lặng thinh không đáp lời thầy. Thầy biểu lộ tình cảm, lấy tay xoa <br />
đầu chú: <br />
"Thương cha mẹ, con rán tu học để cha mẹ vui lòng. Cha con là một tu sĩ <br />
thông minh, có tuệ căn, làu thông kinh điển. Chỉ một phút yếu lòng mà <br />
đánh mất sự nghiệp cao cả. Con có thương cha thì nối tiếp sự nghiệp đó <br />
mới phải, sao cứ ôm lòng buồn rầu mãi. Con đến rót trà dâng ba đi, rồi <br />
lên tụng kinh." <br />
Chú cúi mặt bặm môi một chặp, bỗng ngước lên nói: <br />
"Chỉ có thầy mới là cha con thôi. Ông ấy không phải là cha con!" <br />
Nói rồi chú vụt đứng dậy, bỏ đi vào phòng riêng, đóng cửa lại. Thầy sững <br />
sờ ngồi nhìn theo, lắc đầu buồn bã. Chú bỏ tụng kinh chiều hôm đó. Thầy <br />
lặng lẽ đắp y áo, thắp hương, rót trà cho sư đệ Hải Thanh rồi thầy tụng <br />
kinh thay chú. <br />
Suốt mấy ngày, chú vẫn không ra khỏi phòng. Thầy đến gõ cửa, gọi mãi mà <br />
không được. Mọi việc trong chùa thầy làm thay chú hết. Chú không ra khỏi <br />
phòng nên cũng nhịn ăn luôn cả mấy ngày. Hai thầy trò sống bên nhau mười <br />
sáu năm rồi, chưa lần nào vào bữa ăn mà thiếu thầy hay thiếu trò. Cho <br />
nên, khi chú nhịn, thầy cũng nhịn theo, không buồn ăn nữa, chia xẻ nỗi <br />
đau khổ nặng nề của chú. Đến ngày thứ tư, chú mới mở cửa bước ra, phờ <br />
phạc, bệnh hoạn. Chú đến quỳ dưới chân thầy và khóc nức nở. Thầy chỉ lấy <br />
tay xoa đầu chú. <br />
Hai thầy trò bỗng dưng mà sống một cuộc sống lặng câm, buồn tẻ. Thầy để <br />
chú tự do trong những suy tưởng riêng tư chứ không gợi chuyện gì với chú <br />
cả. Không khí trong chùa vì vậy mà nặng nề. Cho đến một ngày nọ, sau khi <br />
cùng làm lễ sám hối với thầy xong, chú mới cất được gánh nặng trong <br />
lòng. Chú thưa với thầy: <br />
"Con đã sai lầm. Con không thể phủ nhận công ơn sanh thành của cha mẹ." <br />
"Tốt, con biết vậy là tốt. Mẹ con vì sinh mạng của con, vì muốn lưu giữ <br />
giọt máu và hình bóng của cha con mà nhẫn nhục sống giữa bao lời xỉ vả, <br />
bao trận đánh đập của gia đình để chờ ngày sinh ra con. Mẹ con tuy phá <br />
gia phong nhưng, theo thầy, bà là người tinh mắt, thông minh, một phụ nữ <br />
đức hạnh biết vượt lên cái hình thức bề ngoài để nhìn thấy được giá trị <br />
tinh thần nơi cha con. Còn cha con, tuy phạm cấm giới, nhưng biết ăn <br />
năn, biết trách nhiệm, đã can đảm bước vào tư dinh của ông ngoại con với <br />
ước mong là cứu được hai mẹ con ra ngoài... và cha con đã chết vì dám <br />
đứng ra đối đầu với nguy hiểm. Với truyền thống, với tập tục, cả hai đều <br />
bị lên án. Nhưng họ đã chết một cách cao cả, ít nhất là đối với sinh <br />
mạng của con, phải không? Ở một khía cạnh nào đó, một hoàn cảnh đặc biệt <br />
nào đó, con sẽ thấy rằng cái mà người ta gọi là truyền thống, tập tục, <br />
gia phong, lễ giáo v.v... thật ra chẳng là gì cả. Rỗng tuếch! Chỉ có <br />
những tấm chân tình mới thực sự là có ý nghĩa mà thôi." <br />
"Dạ, con hiểu," chú nói trong giọng xúc động và tri ân thầy đã chỉ giáo. <br />
Chú không dám coi thường cha mẹ mình nữa. Chú thăm mộ cha mẹ hàng ngày, <br />
chú rót trà dâng cha mẹ vào mỗi thời kinh. Sư thúc và dì Linh, chú không <br />
còn gọi hai tên đó nữa mà gọi bằng cha mẹ. Chú cảm thấy có cái gì ngọt <br />
ngào và khiến chú ấm lòng khi gọi lên hai tiếng cha mẹ đó. Tuy nhiên, <br />
trên thực tế, chú chỉ vui sướng sống trong tình cảm và vòng tay vô hình <br />
vô ảnh của cha mẹ; còn đối với những mặc cảm về thân phận mình, chú vẫn <br />
không sao tẩy xóa đi một cách thoải mái được. Đến nỗi khi đi ra đường <br />
với thầy, chú có cảm giác như mọi người đang nhìn mình, xầm xì, chỉ trỏ, <br />
bàn tán về "người quét chợ". Từ đó, chú hết muốn ra khỏi chùa. Và đôi <br />
lúc, chú muốn cải đổi cái tên Thanh Thị mà chú mang. Chú thấy cái tên đó <br />
chỉ nhắc nhở chú về thân phận buồn tủi của chú mà thôi. <br />
Vì thương chú, và vì chưa biết cách nào giải tỏa mặc cảm của chú một <br />
cách hữu hiệu, thầy cũng chiều lòng chú, không sai chú ra ngoài nhiều và <br />
cũng tránh cho chú những dịp phải ra trước đám đông. <br />
Trải qua bốn năm, với tuổi đời thêm lớn, với sự học hỏi giáo lý, với sự <br />
tu tập thiền định, và với sự tiếp thọ đại giới để trở thành một vị tỳ <br />
kheo, chú dần dần thấy vơi đi những tình cảm lưu luyến xót xa cho chuyện <br />
tình thương tâm của cha mẹ. Nhưng cái mặc cảm sợ người khác biết rõ thân <br />
phận mình vẫn cứ đeo bám mãi trong lòng chú, không sao gột bỏ. Thầy biết <br />
vậy, cố gắng tháo gỡ cái mặc cảm đó cho chú lần nữa bằng một cuộc nói <br />
chuyện sau thời tụng kinh khuya: <br />
"Thanh Thị, con đã trở thành một vị đại đức, một vị lãnh đạo tinh thần <br />
xứng đáng cho đồ chúng noi gương tu tập. Vậy mà thầy thấy con như vẫn <br />
còn ôm ấp cái mặc cảm rằng mình thấp hèn, phải vậy không? Con nói đi, <br />
cái gì khiến con nghĩ như thế? Con có biết rằng chỉ một cái phiền não <br />
nhỏ nhặt còn sót lại trong tâm cũng đủ ngăn trở con tiến đến giải thoát <br />
hay không?" <br />
Thanh Thị không nói không rằng, lặng lẽ bỏ vào phòng. Thầy đến gõ cửa, <br />
đứng ngoài cửa nói vọng vào: <br />
"Hãy nhìn kỹ những gì thầy làm. Nếu việc thầy làm khiến con thấy thầy <br />
không xứng đáng là thầy của con nữa thì con hãy rời thầy mà đi tìm một <br />
minh sư khác để tham vấn. Con không thay đổi thì suốt một đời ở bên thầy <br />
cũng chỉ vô ích mà thôi. Làm sao thấy được vòm trời giải thoát chứ!" <br />
Nói rồi thầy bỏ đi. Thanh Thị thấy không khí im quá, biết là thầy không <br />
còn đứng ngoài cửa phòng mình. Thanh Thị thắc mắc không hiểu thầy đi đâu <br />
và làm gì. Chú bước ra, tìm thầy. Thầy không có trong chùa. Thầy đã đi <br />
ra ngoài. Chú bước ra cổng chùa nhìn hai bên thì thấy thầy đang cầm chổi <br />
quét ở xa xa. Thầy quét về hướng chợ. Chú bặm môi, rồi cắn răng chạy vào <br />
phòng mình, ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Thầy đã quét chợ như cha chú đã <br />
làm trước đây. Thầy muốn chứng minh cho chú thấy rằng việc quét chợ <br />
không có gì xấu mà còn là một hạnh nguyện cao cả chỉ có cha chú mới làm <br />
nổi. Nhưng, sự cố gắng của thầy không mang lại kết quả gì. Chú vẫn không <br />
sao chấp nhận được hành vi quét chợ cho dù thầy có khoác lên đó bao <br />
nhiêu ý nghĩa cao đẹp. <br />
Khi thầy quét chợ về, cất chổi dưới bếp, chú đón lạy thầy ngay ở thềm <br />
bếp, năn nỉ: <br />
"Lạy thầy, xin thầy đừng vì con mà phải nhọc đến thân tâm như thế. Xin <br />
thầy đừng làm vậy nữa, con không chịu nổi." <br />
Thầy không nói. Ngày mai thầy lại tiếp tục quét chợ. Chú lại lạy lục xin <br />
thầy chấm dứt. Thầy kiên quyết: <br />
"Ta chỉ ngưng khi nào con thực sự đốt cháy được cái mặc cảm và ý nghĩ <br />
cho rằng quét chợ là việc xấu hay thấp hèn. Con không thay đổi, sẽ không <br />
giải thoát, sẽ không tìm thấy an lạc cho dù đang khoác mặc tăng bào. Và <br />
nếu con không thay đổi, ta sẽ quét chợ cho đến khi nào ta nhắm mắt mới <br />
thôi." <br />
Thầy tiếp tục quét. Thanh Thị vẫn không thay đổi mà còn đau khổ hơn. Đến <br />
nỗi, chú bỏ thầy mà đi, chỉ ghi lại vài dòng vắn tắt rằng chú muốn đi <br />
tham học ở phương xa. <br />
Chú đi xa thật xa khỏi nơi chốn sinh ra và trưởng thành của mình để xóa <br />
đi bao hình ảnh, bao ý nghĩ đau buồn về thân phận. Chú tìm tới nhiều vị <br />
thầy để học hỏi, nhưng không vị thầy nào đả thông được những mặc cảm của <br />
chú. Một hôm, nghe đến danh tiếng của một vị thiền sư tên là Đại Ngốc, <br />
chú tức tốc tìm đến vị này để học đạo vì chú hy vọng rằng ông ta cũng <br />
mang một cái tên không được tao nhã, có thể ông ta sẽ có thuốc hay để <br />
chữa căn bệnh mặc cảm của chú. Chú nghĩ có lẽ đằng sau cái tên của vị <br />
thiền sư này cũng mang một quá khứ nếu không đau xót như chú thì cũng <br />
cay chua buồn cười chứ chẳng không. <br />
Thiền sư Đại Ngốc ẩn cư trong một am tranh trên núi cao. Khi lên tới <br />
nơi, chú thấy một cái bảng nhỏ treo trên một thân cây: "Đại Ngốc Am". <br />
Chú bước vào đảnh lễ thiền sư, hỏi ngay: <br />
"Bạch thầy, làm sao có thể gột bỏ được một danh từ chỉ đem lại cho mình <br />
những buồn phiền, khổ đau?" <br />
"Nó chỉ là một tên gọi giả tạo thì cần gì phải gột bỏ!" <br />
"Nhưng... rõ ràng là nó đeo bám và gợi lên bao điều đau xót cho con từ <br />
nhiều năm nay." <br />
"Đeo bám chỗ nào? Gợi lên cái gì? Ở đâu? Nói ta nghe!" <br />
Thanh Thị hốt nhiên giác ngộ lẽ sinh diệt huyễn hóa của muôn sự muôn <br />
vật, liền sụp lạy thiền sư mà về. Chú đi ngày đêm không dừng nghỉ, những <br />
mong về quỳ dưới chân thầy mà sám hối. <br />
* <br />
Từ hai năm rồi, khi Thanh Thị bỏ chùa mà đi, thầy Hải Chấn cứ mang chổi <br />
ra quét sân chùa rồi quét luôn tới chợ. Ban đầu thầy quét chỉ để thức <br />
tỉnh Thanh Thị, nhưng khi quét, thầy cảm nhận được nhiều ý nghĩa cũng <br />
như công dụng tu tập ngay trong chính sự việc quét chợ đó. Thầy tập <br />
trung tâm mình vào từng động tác quét, lắng nghe tiếng chổi khua nhẹ <br />
trên đất, nhìn ngọn chổi vờn trên cỏ rác... không phút giây nào mà không <br />
lắng lòng vào việc quét. Đến độ, thầy với cây chổi chỉ là một. Vì vậy, <br />
âm thanh náo loạn của chợ búa không ảnh hưởng, không tổn hại gì đến tự <br />
tâm thanh tịnh của thầy. Chính trong loạn động thầy tìm thấy sự tịch <br />
lặng. Và thầy có thể an lạc trong chính việc quét chợ tầm thường hàng <br />
ngày. Trong khi đó, hình bóng của thầy, việc quét dọn của thầy giữa chợ <br />
đời cũng làm cho khu chợ sạch sẽ hơn, bớt huyên náo xô bồ, và người ta <br />
cũng bớt cạnh tranh cãi vả nhau. Mỗi lúc thấy thầy quét đến chợ, người <br />
ta bỗng dưng giảm chuyện nói năng, có nói thì nói nhỏ giọng xuống. Đức <br />
độ của thầy làm thay đổi không khí chợ một cách rõ rệt. <br />
Hôm nay thầy đang quét đến giữa chợ, bỗng có người nắm lấy cây chổi của <br />
thầy, nói với giọng cung kính: <br />
"Bạch thầy, thầy hãy về nghỉ ngơi để con quét thay thầy." <br />
Thầy ngưng tay ngước nhìn và thấy Thanh Thị. Khuôn mặt của chú ấy không <br />
còn dấu vết của mặc cảm, khổ đau và phiền não. Thầy mỉm cười trao chổi <br />
cho chú quét, và thầy bước theo chú, từng bước chậm. <br />
Từ đó, cứ mỗi sáng, người ta thấy hai thầy trò tu sĩ cùng quét đường, <br />
quét chợ. Bóng dáng họ xuất hiện nơi đâu, sự an lạc lan tỏa ra đến đó. <br />
Hai năm sau, thầy Hải Chấn viên tịch. Trước khi từ giã cuộc đời, thầy <br />
gọi Thanh Thị đến bên thiền sàng, trao cho Thanh Thị cây chổi mà thầy <br />
thường dùng để quét chợ hàng ngày: <br />
"Đời thầy mấy mươi năm học đạo không ngờ đến tuổi xế chiều mới tìm thấy <br />
được đạo lớn từ cây chổi tầm thường này. Đây là tất cả công phu và ý chỉ <br />
của thầy. Con hãy giữ lấy mà đi cho trọn con đường của con." <br />
Nói rồi thầy hóa. Thanh Thị cất cây chổi đó trong phòng riêng của mình <br />
như một kỷ vật ghi lại hình ảnh cao đẹp của cha, của mẹ, và nhất là của <br />
thầy mình. <br />
Sáng hôm sau, Thanh Thị vẫn cứ quét chợ. Người ở chợ thấy Thanh Thị quét <br />
một mình thì biết rằng thầy Hải Chấn đức độ khả kính của họ đã mất. <br />
Thanh Thị quét chợ cho đến tuổi già. Mấy mươi năm không hề xao lãng. Bây <br />
giờ Thanh Thị đã trở thành một vị hòa thượng đạo đức thanh cao, nổi <br />
tiếng với cây chổi và hạnh nguyện quét chợ. Hải Thanh quét chợ sáu năm. <br />
Hải Chấn quét chợ bốn năm. Riêng Thanh Thị thì quét chợ đến sáu mươi <br />
năm. Bao khuôn mặt mới có cũ có, thay nhau ngồi bán hoặc đi mua sắm ở <br />
khu chợ, không ai mà không biết đến Thanh Thị quét chợ. Hình ảnh Thanh <br />
Thị đã trở nên quen thuộc và gắn liền với khu chợ khiến cho mọi người <br />
nẩy ý lấy tên vị hòa thượng này để đặt cho khu chợ: chợ Thanh Thị—một <br />
cái chợ sạch. Ngày Thanh Thị ngưng quét thì tuổi đã tám mươi tư. Ngày <br />
ấy, bầu trời u ám. Ngoài khu chợ, cỏ rác đầy mà chẳng thấy tăm dạng <br />
Thanh Thị đâu. Chợt nghe chuông chùa vẳng lại ba hồi buồn bã. Mọi người <br />
ở khu chợ bỗng sa lệ vì biết rằng vị hòa thượng già mang tên Thanh Thị sẽ không bao giờ cầm chổi ra quét chợ này nữa. Cả người bán lẫn khách <br />
mua đều sụt sùi khóc. <br />
Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-51191894328102429042011-07-20T10:34:00.000-07:002011-07-20T10:34:45.016-07:00The Tank Man - Thiên An Môn Viet-sub [5/5]<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/tfT-avxoacU?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-19124043987776154612011-07-20T10:22:00.000-07:002011-07-20T10:22:45.346-07:00The Tank Man - Thiên An Môn Viet-sub [4/5]<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/rVgCvu93iEQ?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-9053668037870750592011-07-20T10:10:00.000-07:002011-07-20T10:10:38.036-07:00The Tank Man - Thiên An Môn Viet-sub [3/5]<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/V7bP7-vg6eM?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-25465170299744845402011-07-20T10:01:00.000-07:002011-07-20T10:01:11.140-07:00The Tank Man - Thiên An Môn Viet-sub [2/5]<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/meJhpEsLeLQ?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-11668194965460044962011-07-20T09:48:00.000-07:002011-07-20T09:48:03.755-07:00The Tank Man - Thiên An Môn Viet-sub [1/5]<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/ZhKouEXm0Yw?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-58871167805797624692011-07-19T10:04:00.000-07:002011-07-19T10:04:39.274-07:00HS.TS.VN = Danh dự Dân Tộc<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/zWj7LxHWwb0?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-12136904878424419432011-07-18T14:14:00.001-07:002011-07-18T14:14:44.191-07:00VÔ NGÃ<span style="color: #7f3f00;"><span style="font-weight: bold;"></span></span><br />
<br />
<div align="center"><span style="color: red;"><span style="color: #007f40; font-size: large;"><span style="font-weight: bold;">No I, No Me, No Mine</span></span><br />
Panna (Wisdom, Discernment)<br />
Panna (p): Bát Nhã—Trí huệ—Wisdom or penetrative insight—Trí tuệ trực giác về chân lý tối thượng.<br />
<span style="color: black;">Tác phẩm: </span><span style="color: #0000bf;">Living this life fully- Stories and teachings of Munindra </span>Tác giả Mirka Knaster<br />
Nguyễn Thượng Chánh, <span style="color: black;">chuyển ngữ</span></span></div><br />
<div><b><u><img align="left" border="0" hspace="5" src="http://www.thuvienhoasen.org/images/upload/Advertise/living-this-life-fully-cover.jpg" vspace="5" />Ý niệm về cái “TÔI”</u></b></div><div>Sau thời gian hành thiền tích cực, thiền sư Munindra đã quán được thế nào là lý vô ngã<i> amatta.</i>Ngài có thể giải thích bằng cách nào cánh cửa lục căn<i> six sense doors </i>có thể dẫn đến: nhãn <i>sight</i>, nhĩ<i> sound,</i> tỷ<i> smell</i>, thiệt <i>taste</i>, thân <i>touch</i>, ý<i> thought</i> mà chúng ta thường hiểu một cách sai lầm là ý niệm về cái “Tôi” (I).</div><div>Bất cứ điều gì chúng ta thấy, đều không phải “tôi” (not I), không phải “là tôi” (not me),không phải là đàn ông và cũng không phải là đàn bà.</div><div>Trong mắt, chỉ có màu sắc. Chúng xuất hiện ra rồi biến đi.Vậy thì ai đã nhìn thấy vật thể (object)? Không có người thấy(seer) ở trong vật thể.Vậy thì nhờ vào những nguyên nhân nào mà mắt nhìn thấy được. Đó là những gì? </div><div>*Thứ nhứt, mắt là một nguyên nhân;chúng phải được vẹn toàn và phải còn tốt.</div><div>*Thứ hai, vật thể và màu sắc phải được hiển hiện trước mắt và phải được phản chiếu trên võng mạc (retina) của cặp mắt.</div><div>*Thứ ba, phải có đủ ánh sáng.</div><div>*Thứ tư, phải có sự chú ý, là một yếu tố tinh thần.</div><div> Nếu có sự hiện diện đầy đủ của cả bốn yếu tố trên thì sẽ nảy sinh ra yếu tố tri nhận (knowing faculty), hay nhãn thức (eye consciousness). </div><div>Nếu thiếu bất kỳ một nguyên nhân nào thì sẽ không có được sự thấy.</div><div>Nếu mắt bị mù lòa, thì không có sự thấy. Nếu không có ánh sáng cũng không thấy được. Nếu không có sự chú ý thì cũng không thấy được.</div><div>Nhưng không có một nguyên nhân nào trong số trên có thể nhận rằng <i>Tôi là người thấy</i> (I’m the seer). Cảnh không ngớt xuất hiện ra rồi biến đi.</div><div>Khi hình ảnh vừa qua đi, chúng ta nói “tôi đang thấy”(I am seeing). Không phải bạn đang thấy; <b>bạn chỉ nghĩ rằng</b> (thinking), “tôi đang thấy”. Đó là một trạng thái được điều kiện hóa(conditioning). Vì tâm ý bị bị đặt trong điều kiện lệ thuộc nhân duyên, nên khi chúng ta nghe một âm thanh, chúng ta nói “tôi đang nghe” (I am hearing).</div><div>Tất cả sinh diệt biến hiện không ngừng. Nhưng thật sự ra không có người nghe (hearer) đang chờ trong lỗ tai để nghe. Âm thanh tạo ra làn sóng và dội vào màng nhĩ tạo nên nhĩ thức (ear consciousness), là một quả (effect). Âm thanh không phải là người đàn ông, không phải là người đàn bà; nó chỉ là tiếng động xuất hiện ra rồi biến đi. Nhưng do điều kiện hóa mà, mình nói “người đàn bà đó đang hát và tôi đang nghe”. Nhưng bạn không có nghe, bạn chỉ nghĩ rằng (thinking) là bạn đang nghe (I am hearing). Âm thanh đã được nghe và nó đã biến mất rồi. Không có cái “Tôi” (no I) nghe âm thanh; đó chỉ là một thế giới vềý niệm (a world of concept).</div><div>Đức Phật khai thị ở hai mức độ sắc giới (physical level) và mức độ tâm thức (mental level): bằng cách nào tất cả sự vật xảy ra mà không có (một) người diễn xuất (actor), hay (một) người hành sử (doer)- <b>tánh không</b> (empty phenomena) tiếp nối ra liên tục.</div><div>Thiền sư Munindra giải thích thêm rằng việc đồng hóa vào người diễn xuất sẽ dẫn đến sự đau khổ <i>dukkha</i> (khổ đế):</div><div>Cái “Tôi” là một chướng ngại <i>hindrance</i> to lớn nhất trên con đường dẫn tới giác ngộ<i> enlightenment.</i></div><div>Tất cả tham (greed), sân (hate), si (delusion) đều xuất phát từ ý niệm của bản ngã (ego). “toàn cả thân,tâm ý là tôi”(My whole body and mind is me) hay “Có ai đó ở trong tôi”(There is someone in my body) hay “Trong tâm ý, có cái ta <i>atman</i>, linh hồn hiện hữu hay có ai đó đang kiểm soát mọi việc và đang thấy tất cả”(In the mind, there is <i>atman,</i> asoul exists, someone who is controlling everything, who is seeing.).</div><div>Ngoài ra còn có niệm tưởng nhìn nhận “là tôi” (me).Để bảo tồn cái “tôi” (I), tất cả các sự căng thẳng, tất cả sự bực dọc, tất cả nỗi âu lo đều hiện ra: “Đó là tôi” (It’s me).”Đó là tâm ý của tôi” (This is my mind). “Đó chính là thân của tôi” (This is my body). “Đó là căn nhà của tôi” ( This is my house). “Đó là gia đình của tôi” (This is my family).” Đó là xứ sở của tôi” (This is my country).</div><div>Thân kiến từ vô thỉ (Self illusion from time immemorial). Dó là một cái nhìn sai lạc.Mọi tà kiến <i>miccha</i> phải được rửa sạch trong bước đầu để nhập niết bàn <i>nibbana</i>.</div><div>Một khi chánh trí kiến (right understanding) đã phân biệt được cái ảo giác về tự ngã (self created ego) rồi thì mối quan hệ sẽ trở nên thân hữu và huynh đệ hơn. Nó sẽ đem lại một sự hài hòa và tình đoàn kết giữa các quốc gia với nhau. Khi chúng thấu hiểu được một quy trình hành sử rồi, thì chúng ta cũng sẽ biết được các quy trình khác.</div><div>Các vấn đề căn bản đều giống nhau cho nên bản chất của chúng cũnggiống nhau hết.</div><div>Thiền sư Munindra còn làm sáng tỏ thêm ý niệm tại sao chúng ta dùng chữ “<b>tôi</b>”(I),“<b>là tôi</b>” (me) và “<b>của tôi</b>” (mine). Tất cả đều được sử dụng không ngoài mục đích giúp cho việc cảm thông nhau được dễ dàng hơn..</div><div>Nhà khoa học nói rằng mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn về hướng Tây; nhưng mặt trời có bao giờ mọc, có bao giờ lặn đâu. Họ hiểu rõ các vấn đề trên, nhưng họ vẫn sử dụng các ý trên để cho dễ hiểu. Chúng làn hững ý niệm (concepts)- mọc, lặn, Đông hay Tây. Trong thực tế, không có Đông hay Tây.</div><div>Nhưng chúng rất cần thiết trong mối giao tiếp (communication) lẫn nhau./..</div><div style="color: #7f3f00; font-weight: bold;"><i>“ …Này Hiền giả, trí tuệ có ý nghĩa là thắng tri (Abhinnattha), có nghĩa là liễu tri (Parinnattha), có nghĩa là đoạn tận (Pahanattha).”...</i></div>Trung Bộ KinhLanghttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-88043878354348731442011-07-14T12:48:00.000-07:002011-07-14T12:49:59.250-07:00SBTN Phỏng vấn Nhà Văn : Trần Khải Thanh Thủy<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/JlP-NVDWmZs?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-3516596115532138532011-07-14T12:38:00.000-07:002011-07-14T12:41:08.724-07:00Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy Viếng Thăm Quốc Hội Hoa Kỳ - July 13-2011<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.youtube.com/embed/rtj2XITvu9w?feature=player_embedded' frameborder='0'></iframe></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-24781951681173321052011-07-14T11:40:00.001-07:002011-07-14T11:40:55.305-07:00Chiếc Áo Cuối Cùng<div><br />
</div><div id="yiv2105135663ygrp-msg"> <div id="yiv2105135663ygrp-text"> <div id="yui_3_2_0_5_13106627847504095" style="color: black; font-family: Arial; font-size: 14pt;"> <div><span style="color: #24a7e4; font-family: arial; font-weight: bold;"><span style="color: #cc0000; font-size: medium;"><br />
</span></span> </div><div> </div><div id="yui_3_2_0_5_13106627847504092"><span id="yui_3_2_0_5_13106627847504089" style="font-size: medium;">Trong buổi mạn đàm với một số bạn vong niên, có người đặt câu hỏi ở Mỹ bằng cấp gì quan trọng nhất. Ai cũng kể tên một số bằng cấp dài lê thê và oai vang kinh hồn.</span> <div><span style="font-size: medium;">Đợi mọi người khai thác hết bằng cấp sang trọng quí giá, một bà bạn già từ lâu ngồi khiêm nhượng trong góc phòng mới lên tiếng:<br />
-Theo ý tôi, ở Mỹ cái bằng quan trọng nhất là bằng lái xe. “Thượng vàng” thì không nói làm gì, mà cũng không nhiều. Còn “hạ cám” mới là hằng hà sa số, không có bằng lái xe thì không còn làm ăn gì được!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Không biết có phải vì “kính lão đắc thọ” không, mà đến đây mọi người ngừng tranh cãi và chưng bằng cấp, quay ra bàn tán thêm về cái bằng lái xe. Ai cũng đồng ý nó quan trọng và đáng yêu vô cùng, không có giống như què tay què chân. Vắng người yêu một tháng không sao, vắng bằng lái một tháng thì dám mất việc lắm!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tâng bốc vốn không phải là “nghề của nàng” nhưng tôi rất đồng ý với bà già gân này, cái bằng lái thực đáng vinh danh là đệ nhất quan trọng. Này nhé, khi ta đang lái xe phom phom dù trên đường thiên lý hay ở một xó góc tối hù nào trong ngõ hẽm, mà bị “bạn dân” chận xe, thì bạn dân này đâu có cần biết ta là ai. Kỹ Sư, Luật sư, Bác sĩ, hay anh chàng khố rách áo ôm. Xe ta lái là xe 100 ngàn hay xe cà khổ rách nát tơi bời, cũng đều nhận được một chào kính, tiếp đến là câu: “Xin cho tôi xem bằng lái!”</span></div><div><span style="font-size: medium;">Lại còn khi ta đi mua bán món gì, nếu trả bằng thẻ tín dụng, dù ít chục, vài trăm hay bạc ngàn, không có cái bằng lái xe trình diện thì món hàng sẽ không thể nào ra khỏi cửa. Lần đầu tiên trong đời phát biểu của tôi được mọi người đồng ý.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Bắt đầu từ tuổi 16, các cô cậu choai choai đã mong thi lấy được cái bằng lái, người lớn tuổi thì thôi khỏi nói, được rồi phải o bế kỷ, giữ giới luật giao thông cẩn thận, không uống rượu lái xe, nhớ đóng thuế lưu hành, mua bảo hiểm đều đều hàng năm, có thế ta với mình mới sống chung hòa thuận đến nửa thế kỷ được.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Nhưng không phải chuyện một lần là trăm năm, khi các em tuổi 18 đã thành Ông thành Bà rồi. Các Cụ đã lên thượng thọ “ Thất thập cổ lai hy” rồi, mà vẫn còn muốn tự lái xe vì con cháu lập gia đình xong, chúng đều “ Nước non ngàn dặm ...” mất tiêu hết, không còn ai chở đi Bác Sĩ, đi chơ…. .. Các cụ phải thi lại, chứ không được phây phây đợi bằng gia hạn gởi đến tận nhà như thời xuân còn xanh. Các cụ phải khám mắt xem có còn đọc dấu hiệu từ xa được không, tai còn thính, cảm giác còn bén nhạy, phản ứng có chớp nhoáng.</span></div><div><span style="font-size: medium;"> Lại còn cái mục thi viết mới toát mồ hôi hột! Bài thi từ 30 (?) câu trở lên tùy theo quá trình lái xe tốt lành hay bê bối, có bị giấy phạt nhiều, có đụng xe, có say rượu đấu võ với ai không để được lãnh bài thi dài hay ngắn. Trả lời sai 5 lỗi là rớt và nếu rớt luôn 3 keo, sẽ bị thi lái xe lại, chân tay lạng quạng rớt cả mục thi lái thì đành phải học cách thức đi xe Công Cộng có tài xế mở cửa lên xuống hầu vậy.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Điều tôi muốn nói đây không phải mục thi viết, thi lái hay khám tai, khám mắt, mà là cái tấm thiếp hứa hiến tặng thân xác được gửi kèm theo bằng lái xe sau khi thi đậu. Tấm thiếp nhỏ, đại khái hỏi xem nếu lỡ không may mình lăn đùng ngã ngựa, chết bất cứ vì lý do gì thì có muốn “phát bồ đề tâm” hy sinh hiến tặng thể xác cho khoa học không. Có cho phép xử dụng phần nào trong thân thể: Tim, gan,thận, phổi, mắt, da.... một thứ, vài thứ, tất cả các thứ linh tinh, hay toàn thân cho những người đang cần những bộ phận này, hoặc cho trường đại học để sinh viên thực tập mổ xẻ nghiên cứu.</span></div><div><span style="font-size: medium;"><img border="0" height="228" src="http://saigonecho.com/main/images/articles/2011_July/daudon_pain.jpg" width="401" /></span></div><div><i><span style="color: #993366;"><span style="font-size: medium;">Hình minh họa / Internet</span></span></i></div><div><span style="font-size: medium;"> Ngoài tấm thiếp ký cho phép ghi chú rõ ràng , còn có một mãnh giấy con nhỏ như hạt tiêu, có in chữ “donor” ( hiến tặng) để dán vào bằng lái xe. Đấy là dấu hiệu chứng cớ mình đã vui lòng “bút sa gà chết”. Mặc dầu danh sách những người chờ đợi được thay mắt, tim, gan, thận v.v....dài dằng dặc. Nhưng biết đâu “ Hữu cầu tất ứng “ mà!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tôi còn nhớ ở Việt Nam, không có nghề chào hàng bán đất, bán hòm, ai cần thì tự tìm đến.</span></div><div><span style="font-size: medium;"> Hồi mới tới Mỹ, nghe các hãng mời mua đất mua hòm đặt trước để dành, hàng tháng chỉ việc trả góp, nhiều người không thích vì thấy quá lo xa, hoặc sợ xúi quẩy. Có khi họ còn bị chửi cho một trận là " tại sao dám trù ẻo" . Nhưng lâu ngày bạn bè thân quen có khi còn đem chuyện đặt trước Sanh Phần ra đùa giỡn, dặn dò mua đất gần nhau hoặc chọn vùng đồi núi để còn được ngắm cảnh lúc về bên kia thế giới!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Cố nhiên là nghĩa địa Mỹ cũng giống như nhà ở Mỹ chia lô ra sẵn cả rồi, không còn chọn lựa phương hướng Long Chầu Hổ Phục gì được. Miễn có một chút xíu phong cảnh hữu tình là đã may mắn lắm rồi. Các lô đất nằm sát rạt nhau và chôn lì xuống dưới đất để mỗi cuối tuần xe cắt cỏ chạy làm việc cho dễ! Có khi đi ngang một nghĩa trang, nhìn thấy đồi cỏ xanh với nhiều chổ có hoa nhìn thật mát mắt, chỉ muốn dừng chân nghỉ, thì ra đó là đồi cỏ với trăm nghìn nấm mộ.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Một lần tôi đi theo bà bạn thân, chồng vừa mất, đến viếng văn phòng chuyên lo “ Hậu sự”. Thật là một kinh nghiệm quý giá nên định trước để khỏi phiền những người ở lại, nhỡ mình thình lình theo ông bà lên ngồi“ trên nóc tủ ”.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Thấy bạn có vẻ ”tang gia bối rối” tôi lãnh phần gọi điện thoại tìm dịch vụ chôn cất dùm. Mở tờ báo Việt Nam ra đọc, tìm không khó gì mấy vì vỏn vẹn chỉ có một văn phòng thôi, nên cũng đỡ mất nhiều thì giờ tìm kiếm. Hình như chỉ có nghề này ít ai dành giật muốn nhào vào làm. Mừng vớ được khách hàng, chủ nhân hẹn gặp chúng tôi càng sớm càng tốt.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Trưa hôm ấy, tôi lái xe đến đón bà bạn tới văn phòng Hậu Sự, nơi đây cũng là nhà quàn và nghĩa địa luôn. Hai chị em chúng tôi ngồi chờ ngoài phòng đợi thật lâu mới thấy cô chủ tiệm xuất hiện. Cô bước vào vội vã, không một lời xin lỗi đã để khách hàng chờ đợi quá lâu. Cô mời chúng tôi vào văn phòng, và bắt đầu đưa ra danh sách đã liệt kê sẵn, kiểu mẫu bộ này, bộ nọ, bao gồm những gì trong đó, giá cả bao nhiêu, hòm loại nào, gỗ tốt xấu, tiền chôn cất, tiền phòng, tiền linh tinh đủ thứ. Ngoài ra còn cho chúng tôi xem những cái hòm mẫu bé tí như đồ chơi.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Dĩ nhiên giá hỏa thiêu rẻ hơn, vì chôn cất cần hòm đựng xác gọi là Quan, luật còn bắt buộc phải có hòm đậy gọi là Quách, lại còn đất chôn, mộ bia, nghi lễ tôn giáo, hóa trang, móc ruột gan, hoa chưng bày, giờ thăm viếng ... .</span></div><div><span style="font-size: medium;"> Muốn chết cho yên thân thực không dễ! Bà bạn tôi chọn hỏa thiêu theo ý nguyện của chồng. Từ lâu tôi vẫn nghe nói thiêu rẻ lắm, chỉ trong vòng trên dưới 600 đô, nhưng tôi lầm to. Đó là giá của hãng bốc xác trực tiếp ngay từ trong nhà thương, ho sẽ bao lo cả thủ tục khai tử. Hãng lãnh xác về thiêu xong sẽ giao lại cho khổ chủ một bình tro. Công tác hoàn tất. Trường hợp của bạn tôi không đơn giản như thế nên cần phải đặc biệt thương lượng.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Cô bán hòm có vẻ mặt nghiêm trang như chia buồn cùng tang gia. Thỉnh thoảng chuông điện thoại cầm tay reo, cô nói chuyện thì thầm to nhỏ, mặt vui tươi hẳn lên. Cô cuời khúc khích một cách sung sướng, quên rằng khách hàng đang chờ đợi.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Sau cuộc điện đàm thú vị. Cô trở lại với thực tế, thay đổi vẻ lạnh lùng nãy giờ tiếp chúng tôi. Cô ngọt ngào trình bày:<br />
• Hòm này gỗ thường giá $2,900, còn cái kia là gỗ thông chỉ mắc hơn có $1000 thôi, nhưng tốt hơn nhiều. Người ta hay chọn loại gỗ thông này, dù sao Áo Quan cũng là “chiếc áo cuối cùng” của người quá cố. <br />
• Cái liễng này giá $500, sau khi đốt xong, sẽ bỏ tro vào đây cho chị mang về. Chị nên chọn cái liễng bằng gỗ thông này cho hợp với cái hòm gỗ thông chị đã chọn. (!) <br />
• Phòng để cho anh nằm 1 ngày $250, chị định thiêu vào chủ nhật, vì là ngày cuối tuần nên mình phải trả “ giờ phụ trội” thêm $100 đô cho nhân viên...</span></div><div><span style="font-size: medium;">Cô ta nói thao thao bất tuyệt như cái máy phát thanh, tôi nghĩ thầm :</span></div><div><span style="font-size: medium;"> “ Họ đang lợi dụng lúc tang gia bối rối để đánh đòn tâm lý đây! Cái liễng này mà dám cứa $500! Đến mấy tiệm bán hoa, bình, hũ lọ, những cái hộp đủ hình dáng, mạ vàng, bạc láng cóng, nhiều lắm cũng chỉ mười mấy đô! Đã vậy còn bày đặt xúi người ta mua cái liễng bằng gỗ thông cho hòa hợp với cái hòm, thiêu xong thì hòm cũng cháy rụi và mình thì cháy túi. Nhìn những cái hòm làm bằng gỗ thường, mặt ngoài như dán giấy hình gỗ giả, bên trong chắc chỉ là ván ép " mạt cưa" thôi chớ đâu phải là gỗ thật, thế mà cũng chặt đẹp gần $3000.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Ngoài ra còn có nhiều giá khác từ rẻ nhất là loại gỗ thường cho đến những cái mắc hơn, giá khoảng $8000! Bên trong bọc nệm êm và lót " xa tanh" mát rượi. Mắc kiểu này thì nên mua trước mang về nhà làm giường ngủ, nằm cho đã lưng, mai mốt chết chôn hoặc thiêu luôn cũng đỡ đau bao tử.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Cô nàng còn hỏi tiếp nhiều lắm mà tôi không nhớ hết, nào là:<br />
- Chị muốn đặt sẵn ba vòng hoa để trên nắp hòm không? Một vòng của chị tặng ảnh, một của con tặng cha, một của bạn bè tặng ảnh lần cuối. Ba vòng hoa cộng thuế chỉ có $350 thôi à.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Không hiểu bà bạn chuyến này về có bầm chân hay không, vì bị tôi cứ ngồi đá chân bà ấy dưới gầm bàn để ngăn chận sự tiêu tiền vô lý. Mấy cái vòng kết hoa cúc và cẩm chướng, nhỏ khoảng bằng chiếc nón lá mà tính bằng giá 1 lượng vàng y. Mình tự làm lấy cũng được. Hoặc bạn bè đến thăm viếng, phúng điếu là hoa đã chật phòng rồi, đâu dến nỗi gia đình phải tự tặng!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Chưa hết đâu, nhà trước là nơi để quan tài cho bạn bè thân nhân tới viếng thăm trong một thời gian hạn định. Lúc đẩy quan tài vòng ra phía sau khu vực nhà quàn là tới phòng hỏa thiêu, có lẽ đếm được chừng mười mấy bước. Giá tiền cũng được tính gọn thêm khoảng một trăm mấy. Tôi ngồi tính nhẩm trong bụng, như thế một bước đi của mình cũng đáng giá tới mười mấy đô!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Cô bán hòm còn lịch sự hỏi thêm:<br />
- Chị theo đạo Công Giáo hay đạo Phật? Nếu chưa mời Cha hay Thầy thì đây tôi cũng có.<br />
- Thiêu xong muốn mang tro ra biển rải, dịch vụ này ở đây cũng có luôn.<br />
- Tôi tính giá “ đặc biệt “ cho chị, tôi sẽ ghi lùi lại ngày chị đến gặp tôi, như thể chị gặp tôi trước ngày anh ấy mất, bởi vì mua sớm hơn, nghĩa là trước ngày qua đời thì giá rẻ hơn. Cộng thêm chi phí trả cho dịch vụ của văn phòng chúng tôi $4000 nữa, tổng cộng là $10,984.27 đã bao gồm thuế má rồi. Nhưng nhờ giá đặc biệt, chị được trừ bớt $1230.00.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Thỉnh thoảng cô bán hòm lại nhắc :<br />
-Áo Quan là “ Cái áo cuối cùng” của một đời người. Mình phải cố làm cho thực sang trọng để đẹp mặt anh ấy. Phải không chị?</span></div><div><span style="font-size: medium;">Bà bạn tôi quả thật bị động lòng vì ngón đòn tâm lý “đẹp mặt”, nên dưới sự hướng dẫn nhà nghề của cô chủ tiệm, bà đã chọn toàn thứ “sang trọng”, kết quả gần mười ngàn đồng bay cái vèo, nhưng đây chỉ mới là dịch vụ đốt xác thôi, nếu là chôn cất thì chao ôi! Còn hàng nghìn thứ cần phải hạ hồi phân giải ... . Tổng số chi phí an táng sẽ không phải chỉ có thế. Lại còn khoản nghi thức hành lễ tôn giáo cũng chưa bàn đến....</span></div><div><span style="font-size: medium;">Sẵn dịp tôi hỏi vài điều thắc mắc với cô bán hòm:<br />
-Nếu như người chết không có tiền đốt hay không có thân nhân còn sống để lo cho mình thì sao cô?<br />
Đổi sang giọng nghiêm trang, lạnh lùng, cô ta nói:<br />
- Õ đây chúng tôi cũng có “ cho mướn” quan tài, cho người chết mướn nằm ít hôm, đến chừng đốt chúng tôi lấy lại. Nhưng ai làm như thế bao giờ! Cái Áo cuối cùng của một đời người phải làm sao coi cho được chớ!<br />
Hình như cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Nghe có vẻ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược quá. Đã chết không có thân nhân lo liệu, cũng không có tiền đốt, mà cô đòi “cho mướn” quan tài, để rồi hồn ma nào trả tiền mướn đây!<br />
Cuối cùng cô còn quảng cáo thêm:<br />
- Nếu người chết có ước nguyện muốn được chôn cất bên Việt Nam, chúng tôi cũng có thể lo từ đầu tới cuối, mang xác về Việt Nam cho họ.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Sau màn thủ tục lựa chọn trên giấy tờ và nhìn mấy cái quan tài mẫu nhỏ tí như đồ chơi, cô ta dẫn chúng tôi đến xem tận mắt “ đồ thật “, tôi cũng hơi rờn rợn khi bước vào căn phòng đầy quan tài được xếp thành hàng dài.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Thấy người ra vào khá tấp nập, không ngờ thiên hạ chết cũng dữ ta!<br />
Xem đến phòng thiêu xác thấy nó bé tí như cái lò nướng bánh mì không đủ chỗ cho thân nhân đứng. Nhưng tôi biết phòng ấy không phải để cho ai đứng cả. Xác được di chuyển đến rồi là mọi người lập tức ‘’đi chơi chổ khác”. Có lần tôi viếng đám tang một người bạn, tới cái màn hỏa thiêu khi hòm được đẩy vào rồi thì cửa phòng đóng mất tiêu, không ai được trông thấy gì hết.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Thiêu hay không? Thiêu cả hòm hay bị lột hết ra, lấy lại vật liệu vừa tiết kiệm vừa đỡ tốn lữa? Thiêu chung hay riêng từng đám? Không ai biết! Chỉ biết vài hôm sau, gia đình bạn nhận được một cái bình đựng tro mang về thờ phụng.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Đã nhiều lần tôi đọc báo thấy tin tức về những dịch vụ hỏa thiêu bị điều tra. Nào là công ty nhận xác rồi không đốt, hoặc một lần đốt nhiều xác cho đỡ tốn tiền “ lửa củi” . Hoặc là đưa cho tang gia một bình tro gì không biết...</span></div><div><span style="font-size: medium;">Ngày xưa, lúc còn ở trong nước, thỉnh thoảng có dịp theo cha mẹ đi thăm các bậc trưởng thượng, tôi thường thấy trong nhà hay để một cỗ quan tài . Tôi sợ hãi tưởng có người chết nhưng Bà nội tôi cắt nghĩa cho tôi biết là các cụ có niềm tin cỗ quan tài là chiếc áo cuối cùng của cuộc đời. Các cụ muốn ăn chắc. Nghĩa là được chính mắt trông thấy “Chiếc áo cuối cùng” gọi là “Thọ đường” ấy.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Thọ đường thường sơn đỏ, Gỗ phải là thứ gỗ tốt, cứng chắc không dễ bị mối mọt. Ngoài ra nếu nhà giàu còn chạm trỗ Long Ly Qui Phượng rất đẹp.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Về phần miếng đất chôn, gọi là Sanh Phần cũng phải nhờ thầy Phong Thủy chọn lựa công phu. Có được Sanh Phần và Thọ Đường rồi, các cụ mới cảm thấy thoải mái sung sướng, yên trí là một mai khi mình “nằm xuống” mọi sự đều như ý.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Trên đường lái xe chở bà bạn về,cả hai đều yên lặng. Riêng tôi, đầu óc suy nghĩ miên man. Con cái mình quanh năm bận bịu công việc, chồng con, bổn phận, công danh, sự nghiệp của nó, thường không rảnh dù chỉ để thăm thôi, chứ không hề mơ đến sự “quạt nồng ấp lạnh”. Mẹ nó còn sống sờ sờ mà chưa chắc Xuân Thu nhị kỳ nó đã có chút thì giờ nào cho mẹ, Ngoài tấm thiệp bán sẵn có những giòng chữ đầy thương yêu cũng đã in sẵn, huống hồ nghĩa lý gì sau khi chết.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tại sao lại còn phải lái xe hàng trăm dặm để nhìn nấm đất vô tri vài phút giây. Bạn bè thì quanh năm cũng ai lo phận nấy, bận rộn vô cùng, tại sao lại làm người ta cảm thấy có bổn phận phải bỏ công việc đến nhìn cái xác trong hòm của mình, cái xác mà họ chưa chắc thích gặp khi còn sống!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tôi chợt nhớ đến câu chuyện Bà già tự tổ chức đám ma cho mình làm tôi bật cười. Có một cụ cao niên nọ, một hôm bỗng gởi thiệp mời tất cả bà con bạn hữu đến nhà vui chơi. Cơm no rượu say rồi, chủ nhân mới cho biết lý do buổi họp mặt.</span></div><div><span style="font-size: medium;"> Bà nói: Tất cả qúi vị đều là bà con, bạn bè thân thiết của tôi đã lâu năm. Tôi biết tôi sắp từ giã các bạn vĩnh viễn. Vậy có ai thương tôi, hay ai có lời hay ý đẹp gì về tôi, xin phát biểu ngay bây giờ. Đừng đợi đến khi tôi chết rồi mới mua hoa, làm chay cúng giỗ linh đình, nói nhiều lời ca tụng thân ái. Lúc ấy tôi đã nằm trong hòm chết rồi, đâu có nghe để cảm ơn quí vị, và trên đời cũng không còn gì quan trọng đối với tôi nữa!.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tôi chắc Bà cụ đã nghe nghìn lời thân yêu, và được con cháu ôm hôn tới tấp như mưa ngay lúc ấy. Bà già này khôn thật!<br />
Còn tôi và đám bạn thì có khi còn đùa nhau:<br />
- Mai mốt tao chết, mày đi phúng bao nhiêu? Đưa tao trước tao xài, tao còn mang ơn và mày nhìn thấy tao biết ơn chúng mày.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Chết là hết! Linh hồn đã lìa khỏi xác bay mất, nhục thân chẳng còn nghĩa lý gì cả, lại trả về với cát bụi. Tang lễ to lớn, mồ yên mã đẹp rồi cũng dầm sương giãi nắng với thời gian, còn hỏa thiêu thì hũ tro này hay là tro gì khác cũng chỉ là tro bụi, thêm choán chật chỗ trên nóc tủ của gia đình các con, hay xó góc, bàn vong của một Chùa Đền nào đó thôi. Bạn tôi phản đối :<br />
-Ơ hay, thế còn những vụ có người không có cả tiền đốt mà làm di chúc ước ao được chôn cất ở quê nhà. Mấy cụ này làm đồng bào quyên góp phờ người ra mới đủ tiền thỏa mãn xác chết được thối nát trên đất quê hương.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Tôi nghĩ thầm rằng nếu các xác chết chở về mà làm cho nước mạnh dân giàu được thì dù có phải bán nhà để đóng góp tôi cũng vui lòng. Tôi lại nhớ đến cái rừng vòng hoa trong những đám táng tôi đã từng dự…. Hoa ơi là hoa! Sao mà nhiều thế, từ sân trước ra sân sau chen chân không lọt. Giá mấy chục ngàn tiền vòng hoa ấy được dùng vào việc khác thì. . . Chao ôi. . . Sự anh hùng . . .</span></div><div><span style="font-size: medium;">Năm nay một tháng trước ngày sinh nhật, cũng là ngày bằng lái của tôi hết hạn, Nha Lộ Vận không quên nhắc nhở tôi đóng thuế lưu hành xe, kèm theo giấy tờ bảo hiểm cần thiết để được gia hạn sớm cho tiện việc sổ sách của cả hai bên. Thật là chu đáo làm sao!</span></div><div><span style="font-size: medium;">Nhân dịp giúp bà bạn lo việc hậu sự, tôi đã học thêm được một ít kinh nghiệm về chôn cất trên xứ người, và cũng giác ngộ được với cảm nghĩ của cuộc sống phù du. Nhờ vậy hôm nay, nhìn cái bằng lái xe mới tinh vừa nhận được, kèm theo những văn kiện phải ký kết, tôi không ngần ngại điền ngay vào mục “ hiến tặng toàn thân xác” (donate my entire body) cho nghiên cứu khoa học.</span></div><div><span style="font-size: medium;">Mai đây, may ra một thiên tài sẽ khám phá được điều gì mới lạ bổ ích cho đời! Hay Lục phủ Ngũ tạng của tôi có thể giúp được ai đó chút hy vọng kéo dài thêm cuộc sống còn tràn đầy yêu thương. </span></div><div><b><i><span style="font-size: medium;"> Mỹ Ngọc</span></i></b></div></div><div> </div></div></div></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-57734664332731769102011-07-14T09:25:00.001-07:002011-07-14T09:25:55.851-07:00Tranh chấp Biển Đông: Phỏng vấn Thạc sĩ Hoàng Việt về 'Công hàm Phạm Văn Đồng'<h2><br />
</h2><div class="articleSummary">Trong vài ngày qua, dư luận Việt Nam lại xôn xao bàn tán về bức công hàm ngoại giao mà Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng gởi vị tương nhiệm Chu Ân Lai của Trung Quốc năm 1958, sau khi bản tin hôm 28 tháng 6 của Tân Hoa Xã nhắc đến văn thư này như một bằng chứng cho thấy Việt Nam thừa nhận chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông. Ban Việt ngữ VOA đã tiếp xúc với Thạc sĩ Hoàng Việt, một thành viên của Quỹ Nghiên Cứu Biển Đông, để tìm hiểu thêm về vấn đề được một số người Việt Nam cho là "làm sôi sục cả tim gan" này.</div><div class="toolWrap"> <div class="byline"> Duy Ái - VOA </div><div class="toolList"> <ul class="languageSocialLinks"><li></li>
</ul></div></div><br />
<div class="photo480px"> <img alt="" border="0" height="363" src="http://media.voanews.com/images/480*363/SOUTH+CHINA+SEA_map_Vietnam.jpg" title="" width="480" /> <div class=""> </div></div><strong>VOA:</strong><em> Xin cảm ơn giáo sư đã có nhã ý cho chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này. Trước hết, xin ông trình bày sơ qua về nội dung của lá thư thường được gọi là "công hàm Phạm Văn Đồng" và cho biết văn kiện ngoại giao này được đưa ra trong bối cảnh như thế nào?</em><br />
<br />
<strong>Hoàng Việt:</strong> Thưa anh, trước hết là về bối cảnh đưa ra công hàm mà năm 1958 ông Phạm Văn Đồng đã ký. Thứ nhất là lúc đó quan hệ Việt Nam-Trung Quốc vẫn còn như là anh em, vừa là đồng chí vừa là anh em. Năm 1949, Quân Giải phóng Việt Nam còn tấn công và chiếm vùng Trúc Sơn thuộc lãnh thổ của Trung Quốc, sau đó trao trả lại cho Trung Quốc. Thế rồi sang năm 1957 Trung Quốc chiếm lại từ tay một số lực lượng khác đảo Bạch Long Vĩ và sau đó đã trao trả lại cho Việt Nam. <br />
<br />
Muốn nói tới câu chuyện đó để làm gì? Đấy là lúc đó hai nước tình cảm rất là chặt chẽ với nhau. Và năm 1958 nó có bối cảnh là gì? Sau sự thất bại của hội nghị La Haye về luật biển năm 1930 để pháp điển hóa luật biển, đến năm 1958 – từ khoảng tháng 2 đến tháng tư, đã có hội nghị đầu tiên về Công ước Luật biển. Và sau đợt họp này đã ra được 4 công ước khác nhau, trong đó có Công ước về lãnh hải và vùng tiếp giáp lãnh hải. Tuy nhiên, hội nghị này thất bại vì đưa ra được giới hạn là lãnh hải tối đa 12 hải lý nhưng không thống nhất được là 12 hải lý. Và mỗi quốc gia lại đưa ra một yêu sách khác nhau: Mỹ yêu cầu lãnh hải là 3 hải lý, có một số nước là cho 4,5 hải lý, còn Trung Quốc đưa ra quan điểm là 12 hải lý, và một số nước Nam Mỹ còn đưa ra quan điểm là 200 hải lý. <br />
<br />
Trong bối cảnh đó Trung Quốc đưa ra tuyên bố của ông Chu Ân Lai về lãnh hải và tuyên bố lãnh hải là 12 hải lý, và vận động quốc tế, trong đó có Việt Nam, là nước có mối tình thân thiết với Trung Quốc, để yêu cầu ủng hộ cho tuyên bố 12 hải lý đó. Còn nội dung công hàm thì có một số điều cơ bản như thế này. Thứ nhất, ông nói rằng dựa vào tuyên bố của ông Chu Ân Lai cho rằng lãnh hải Trung Quốc kéo dài 12 hải lý ông Đồng nói rằng chúng tôi tán thành và chấp nhận “hải phận” 12 hải lý. Đấy là bối cảnh và nội dung của công hàm Phạm Văn Đồng. Tuy nhiên sau này người ta diễn giải, đặc biệt là Trung Quốc. Chắc có lẽ ông Đồng cũng không ngờ là sau này công hàm của ông lại được Trung Quốc diễn giải một cách khác nhau rất nhiều như vậy.<br />
<br />
<strong>VOA:</strong> <em>Thưa giáo sư, theo chỗ chúng tôi được biết thì phải mất mấy mươi năm sau Trung Quốc mới lấy lá thư năm 1958 của ông Phạm Văn Đồng làm một luận cứ để hỗ trợ cho đòi hỏi của họ về chủ quyền biển đảo ở Biển Đông. Ông nghĩ sao về việc Trung Quốc giờ đây lại đề cập tới "công hàm Phạm Văn Ðồng" vào thời điểm như thế này?</em><br />
<br />
<strong>Hoàng Việt:</strong> Chính sách của Trung Quốc là tuyên truyền bằng mọi cách để làm sao bảo vệ được luận cứ của họ ở Biển Đông. Có lẽ là bắt đầu từ cuộc căng thẳng mà hai bên tranh chấp với nhau ở quần đảo Trường Sa năm 1988. Tôi cũng chưa có thời gian để coi lại xem trong các tuyên bố chính thức của Trung Quốc họ đưa ra cái luận điểm, cái công hàm này, từ khi nào. Nhưng trong tất cả các sách sử của Trung Quốc, ngay từ các cuốn sách như cuốn “Ngã quốc Nam hải chư đảo sử liệu hối biên”, vân vân.. một loạt các sách khác của Trung Quốc, khi nào nói về quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa họ cũng đưa cái công hàm này vào trong đó. Và tôi có kiểm tra lại thì ngay cả trong năm 2000 trên website của Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng đưa lên những thông tin như vậy. Có lẽ là trong bối cảnh vừa rồi, trong vụ cắt cáp tàu Bình Minh và tàu Viking, cũng như sự xung đột va chạm căng thẳng lên, Trung Quốc đưa ra những lập luận để bảo vệ yêu sách biển của họ, trong đó có yêu sách đường lưỡi bò.<br />
<br />
<strong>VOA:</strong> <em>Thưa giáo sư, giới nghiên cứu Biển Đông ở Việt Nam nhận định như thế nào về giá trị của "công hàm Phạm Văn Ðồng" trong vụ tranh chấp pháp lý với Trung Quốc về chủ quyền ở Biển Đông? Và giới học thuật quốc tế, không kể tới Trung Quốc và Đài Loan, nghĩ sao về văn kiện này?</em><br />
<br />
<span class="margin-bottom-small display-block container field-note"></span><br />
<div class="boxout photo300px"><img alt="Thạc sĩ Hoàng Việt" border="0" height="316" src="http://media.voanews.com/images/300*316/hoang-viet-300.jpg" title="Thạc sĩ Hoàng Việt" width="300" /><span class="caption">Thạc sĩ Hoàng Việt</span></div><strong>Hoàng Việt:</strong> Đương nhiên, các học giả quốc tế cũng có hai trường phái. Một trường phái, ví dụ như ông Daniel J. Dzurek cố vấn pháp lý của công ty Crestone Oil, là công ty được Trung Quốc cấp phép để thăm dò khai thác dầu trên bãi Tư Chính năm 1992. Ông ấy cho rằng như vậy có nghĩa là đã được công nhận rồi. Còn một số các học giả khác, như Monique Chemillier- Gendreau thì cho rằng nó chưa thành một cái công nhận. <br />
<br />
Còn quan điểm của bên Việt Nam, như tôi là một học giả bình thường, tôi cho như thế này: <br />
<br />
Thứ nhất, ông Đồng hay bất cứ ông nào ở miền Bắc lúc đó cũng chẳng có quyền gì mà có thể nói chuyện công nhận hay cho ai cái gì được cả. Bởi vì theo hiệp định Geneve 1954 thì [Việt Nam] đã chia đôi, từ vùng vĩ tuyến 17 trở về bên ngoài là chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa quản lý lãnh thổ đó, từ vĩ tuyến 17 vào trong là chính quyền Việt Nam Cộng hòa quản lý. Và như vậy là rõ ràng là các ông ở miền Bắc, dù có là ông nào đi chăng nữa, tôi nghĩ rằng cũng chẳng có quyền gì mà lại tuyên bố được với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đang thuộc một chính quyền khác quản lý. Thế Việt Nam Cộng hòa có phải là một quốc gia không? Là một quốc gia chứ! Là một quốc gia bình thường và thậm chí năm 1957 Liên hiệp quốc còn định đưa trở thành một thành viên chính thức của Liên hiệp quốc, nhưng mà sau đó có một phiếu phủ quyết của Liên Sô. Nếu không thì [đã được gia nhập Liên hiệp quốc rồi]. Thật ra Việt Nam Cộng hòa vẫn là một quốc gia bình thường. Và rõ ràng là anh không thể tuyên bố hay cho nhận cái gì của cái không phải là của mình, không do mình quản lý. Đó là điều thứ nhất. <br />
<br />
Điều thứ hai là công hàm này cũng chỉ nói chung chung là công nhận hải phận 12 hải lý. Cho nên sự diễn giải đấy có lẽ nếu đưa ra tòa án quốc tế thì người ta phải xem trong bối cảnh nào, có đúng là ý chí tự nguyện không, và xem xét như thế thì sẽ thấy rằng có nhiều vấn đề mà như tôi đã trình bày với anh – trong bối cảnh như thế và với những tuyên bố như thế và với hiệp định Geneve chia như thế, thì có khả năng là tuyên bố này chẳng có giá trị pháp lý gì nhiều cả.<br />
<br />
<strong>VOA:</strong> <em>Thưa ông, trong vài ngày qua chúng tôi đọc được trên internet lời kêu gọi của một số người Trung Quốc đòi thực hiện những cuộc biểu tình ở các thành phố lớn ở Trung Quốc, như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu... vào ngày chủ nhật tới đây để phản đối điều mà họ cho là Việt Nam xâm phạm chủ quyền biển đảo của họ ở Biển Đông. Những người này cũng nói tới chuyện gọi là "lấy lại" đảo Bạch Long Vĩ, nơi mà năm ngoái Chủ tịch nước Việt Nam Nguyễn Minh Triết đã đến thăm và đưa ra một tuyên bố cứng rắn để bày tỏ quyết tâm bảo vệ lãnh thổ. Ông nghĩ sao về diễn tiến này?</em><br />
<br />
<strong>Hoàng Việt: </strong>Trước nhất, tôi không hiểu vì sao những người đó họ nói như vậy. Bời vì như vậy thì có hai khả năng xảy ra: thứ nhất là họ không hiểu gì vấn đề liên quan tới luật pháp quốc tế cả, và thứ hai là họ có thể bẻ cong nó đi. Bởi vì đảo Bạch Long Vĩ cho đến bây giờ chưa bao giờ có tranh cãi pháp lý chính thức về chủ quyền đảo Bạch Long Vĩ cả. Bạch Long Vĩ là hoàn toàn của Việt Nam. Năm 1957 lúc đó Trung Quốc chiếm nhưng rồi trao lại cho chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.<br />
Và mới đây nhất là năm 2000 Việt Nam và Trung Quốc đã ký hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ. Hiệp định này trong luật pháp quốc tế được coi là hình thức pháp lý cao nhất, ràng buộc cả hai bên. Và trong hiệp định này qui định rõ có 21 điểm nối ở đường phân định biên giới trên Vịnh Bắc Bộ. Hiệp định đó còn kèm theo hai hải đồ. Hải đồ thứ nhất nói tới đường kéo dài phân chia vịnh bắt đầu từ cửa sông Bắc Luân. Và bản đồ thứ hai vẽ đường phân chia Vịnh Bắc Bộ gồm có 21 điểm, trong đó điểm thứ nhất kéo dài từ cửa sông Bắc Luân và kết thúc ở cửa Vịnh, xuống ngang tới đảo Cồn Cỏ. Và trong đường vẽ đó, đảo Bạch Long Vĩ hoàn toàn nằm ở phía Việt Nam. Và với một cái hiệp định đã được đại diện của hai quốc gia, hai nhà nước cùng ký kết thì tính chất pháp lý của nó là tuyệt đối rồi. Tức là không có gì để tranh cãi nữa.<br />
Chưa bao giờ có tranh cãi pháp lý nào về chủ quyền trên đảo Bạch Long Vĩ cả, và Bạch Long Vĩ hoàn toàn là của Việt Nam rồi. Cho nên người mà họ nói ở đây tôi không hiểu là họ nói với duyên cớ gì, nhưng khẳng định với anh một điều là không có chuyện tranh chấp trên đảo Bạch Long Vĩ. <br />
<br />
<strong>VOA: </strong><em>Chúng tôi xin thay mặt ban Việt ngữ, các thính giả và độc giả cám ơn giáo sư đã có nhã ý dành thời giờ cho chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.</em><br />
<img alt=" " src="http://media.voanews.com/images/diplomatic_note_from_phamvandong_to_zhouenlai.jpg" /><br />
<div style="text-align: center;">Công hàm của Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm Văn Đồng gửi cho Thủ tướng Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Chu Ân Lai năm 1958</div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6054530387233229467.post-73084939083011264802011-07-14T07:58:00.001-07:002011-07-14T07:58:41.830-07:00Không Có Gì Là Rác Cả<!--[if gte mso 9]><xml> <w:WordDocument> <w:View>Normal</w:View> <w:Zoom>0</w:Zoom> <w:TrackMoves/> <w:TrackFormatting/> <w:PunctuationKerning/> <w:ValidateAgainstSchemas/> <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid> <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent> <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText> <w:DoNotPromoteQF/> <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther> <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian> <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript> <w:Compatibility> <w:BreakWrappedTables/> <w:SnapToGridInCell/> <w:WrapTextWithPunct/> <w:UseAsianBreakRules/> <w:DontGrowAutofit/> <w:SplitPgBreakAndParaMark/> <w:DontVertAlignCellWithSp/> <w:DontBreakConstrainedForcedTables/> <w:DontVertAlignInTxbx/> <w:Word11KerningPairs/> <w:CachedColBalance/> </w:Compatibility> <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel> <m:mathPr> <m:mathFont m:val="Cambria Math"/> <m:brkBin m:val="before"/> <m:brkBinSub m:val="--"/> <m:smallFrac m:val="off"/> <m:dispDef/> <m:lMargin m:val="0"/> <m:rMargin m:val="0"/> <m:defJc m:val="centerGroup"/> <m:wrapIndent m:val="1440"/> <m:intLim m:val="subSup"/> <m:naryLim m:val="undOvr"/> </m:mathPr></w:WordDocument> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true"
DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99"
LatentStyleCount="267"> <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/> <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false"
UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/> <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/> </w:LatentStyles> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]> <style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-qformat:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:10.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
line-height:115%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri","sans-serif";
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
</style> <![endif]--> <br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><b><u><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 36.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><br />
</span></u></b><b><u><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></u></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div align="center" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: center; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: darkgreen; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sống sót trở về sau chiến tranh tàn khốc giữa thập niên 40, Soko Morinaga tìm về căn nhà cũ, trực diện với những khó khăn và mất mát tận cùng của đời người. </span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div align="center" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: center; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cha mẹ không còn, anh chị em phân tán, nhà cửa tiền bạc bị tịch thu. Ông cố ngoi lên bằng ý chí trở lại học đường nhưng đành tháo lui vì cuộc vật lộn cam go, có khi bao tử thường xuyên lên tiếng kêu khóc. Giữa quạnh hiu đổ nát cả thân và tâm, một sự mầu nhiệm kỳ lạ nào đó đã dẫn bước chân vô định của Soko tới trước cửa chùa Daishu-in ở Tokyo.</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: darkgreen; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ngước nhìn mái chùa rêu phong, lưỡng lự đôi ba phút rồi Soko mạnh dạn gõ cửa. Người mở của chính là Đại-sư Zuigan Goto. Soko ngỏ lời xin được đại sư thâu nhận làm đệ tử.</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đại sư chỉ hỏi một câu duy nhất:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- </span></b><b><i><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ngươi tin ta chứ ? Nếu không tin thì có ở đây bao lâu cũng chẳng học được gì, phí công ta thôi. </span></i></b><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Soko trả lời:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Con xin hết lòng tin tưởng.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đại sư mở rộng cửa, lạnh lùng truyền:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Theo ta.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Soko líu ríu theo vào. Tới góc sân, đại sư chỉ cây chổi tre, ra lệnh:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Quét dọn vườn.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trước khi cầm chổi, Soko quỳ xuống bái tạ đại sư đã thâu nhận mình. Công việc quét vườn thì có chi là khó, Soko hăng hái quét… quét… và quét. Không bao lâu đã gom được đống rác cao nghệu đầy đất, sỏi, đá vụn và lá khô. Dừng chổi, Soko lễ phép hỏi:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Bạch thầy, con phải bỏ đống rác này đi đâu ạ ?</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bất ngờ đại sư quát lên:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Rác ! Ngươi nói gì ? Không có gì là rác cả.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Soko ngẩn ngơ nhìn đống chiến lợi phẩm, không hiểu đây không là rác thì là gì ? Còn đang lúng túng thì đại sư lại bảo:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Vào nhà kho kia lấy cái bao lớn ra đây.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: darkgreen; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Khi Soko tìm được cái bao mang ra thì thấy đại sư đang dùng hai tay gạt đám lá khô sang một bên. Ông lại bảo:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Mở rộng miệng bao ra.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Soko tuân lời, lẳng lặng theo dõi thầy. Đại sư quơ từng ôm lá bỏ vào bao, thỉnh thoảng lại giậm giậm cho lá xẹp xuống. Cuối cùng những lá khô trong đống rác đã được nhồi vào bao, cột lại. Soko lại nghe lệnh truyền:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Đem bao lá này vào nhà kho, để dành đun nước tắm.</i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: crimson; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vừa vác bao lá trên vai, Soko vừa nghĩ, “còn đống đất đá kia, không phải rác thì dọn đi đâu …”. Ấy thế mà khi ở nhà kho ra, Soko thấy đại sư đang lượm những viên sỏi, đá vụn ra. Trước vẻ ngẩn ngơ của Soko, ông vừa hỏi vừa sai:</span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- <i>Có thấy hàng hiên ngay dưới máng xối kia không ? Có thấy những chỗ bị nước mưa xoáy lồi lõm không ? Đem những sỏi, đá vụn này trám vào những chỗ đó. </i></span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Soko vừa làm vừa thán phục thầy mình, vì quả thật, sau khi trám, không những chỗ lồi lõm được bằng phẳng mà còn đẹp hẳn lên nữa. Bấy giờ đống rác (theo Soko) chỉ còn lại đất và rêu. Lần này thì chắc chắn phải hốt, đổ đi rồi. Nhưng ngạc nhiên biết bao khi Soko quay lại sân thấy thầy mình thong thả nhặt từng miếng đất, từng tảng rêu trên tay, rồi chậm rãi nhìn quanh, tìm những khe tường nứt, những chỗ lõm nhỏ trên mặt đất, từ tốn trám vào. Bây giờ thì đống rác không còn đó, mà nó cũng không phải là vật phế thải vô dụng gom quẳng đi đâu. </span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mỗi loại rác, nếu biết tận dụng sẽ lại trở thành hữu ích. </span></i></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><i><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></i></b><b><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Không có gì là rác cả!”, </span></b><b><span style="color: green; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">là bài học đầu tiên mà đại sư Goto Zuigan dạy cho người đệ tử vừa được ngài thâu nhận, sau này chính là Thiền-sư Soko Morinaga nổi tiếng của Nhật, viện trưởng đại-học Hanazono thuộc tông Lâm-tế Nhật-Bản.</span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Không có gì là rác cả!”, </span></b><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">tuy đơn giản mà bao hàm một thông điệp về triết lý duyên khởi. </span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong rác có hoa và trong hoa có rác, rác chính là hoa và hoa chính là rác. </span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: darkgreen; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhờ thấy được sự thật này nên không hề có sự loại bỏ, đối kháng và mâu thuẫn, mà hoàn toàn nhuần nhuyễn, tùy thuận, các pháp cùng nương vào nhau để tồn tại và phát triển.</span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: maroon; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hãy nhìn thật kỹ, thật sâu sắc vào những bất đồng mâu thuẫn, những sự việc không như ý ta và tất cả những gì mà ta gọi là xấu xa, là đáng loại trừ, phải vứt bỏ…</span></b><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“NHÌN”</span></b><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> cho đến khi nào nhận ra </span></b><b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Không Có Gì Là Rác Cả !”</span></b><b><span style="color: blue; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> để ta ôm ấp, để ta bao dung tha thứ, biến chúng thành điều tốt và tận dụng hết thảy,… được vậy thì cuộc sống này đẹp biết dường nào ! </span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 24.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span></div><div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-indent: 15.1pt;"><b><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 13.5pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sưu Tầm</span></b><span style="color: red; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></div>Langhttp://www.blogger.com/profile/11715527121768736967noreply@blogger.com0